ĐÊM TRƯỚC NGÀY ANH KẾ ĐÍNH HÔN

Chương 9

Buổi chiều, tôi bị Tần Anh Bác lay tỉnh.

“Cố thiếu! Cố thiếu anh tỉnh lại đi! Xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyến bay của anh trai anh... Chuyến bay của Cố Tổng có vấn đề rồi!”

“Cái gì?!”

Đầu tôi ong lên một tiếng, m.á.u dồn lên đỉnh đầu, rồi lập tức rút đi.

“Thư ký của Cố Tổng không liên lạc được với anh ấy, gọi đến chỗ em rồi! Thông tin chuyến bay của anh ấy hiển thị bất thường, đã bay lượn trên không phận New York hai tiếng đồng hồ rồi!”

Tôi giật phắt lấy điện thoại của cậu ta.

Trên màn hình, biểu tượng máy bay đại diện cho Cố Bỉnh Quyết, đang vẽ hết hình bầu dục đều đặn, tuyệt vọng này đến hình bầu dục khác trên vùng biển phía Đông New York.

Tôi lấy điện thoại của mình ra, toàn là cuộc gọi nhỡ.

Tôi mặc kệ những cái đó, bắt đầu gọi cho Cố Bỉnh Quyết.

— “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Tôi không tin. Gọi lại.

— “Sorry, the subscriber you dialed is powered off.”

Tắt máy. Tắt máy. Tắt máy!

Tôi mở tin tức địa phương, dùng đôi tay run rẩy gần như không gõ được chữ để tìm kiếm tin tức hàng không gần đây.

Không có. Hoàn toàn không có gì.

Tại sao lại không có tin tức?!

Tôi lăn xuống khỏi giường, vơ lấy áo khoác lông vũ mặc vào người.

“Cố thiếu!” Tần Anh Bác ôm chặt tôi từ phía sau, cưỡng ép thay dép lê, mang giày đi tuyết vào cho tôi.

Trên đường hầu như không có xe, gió lạnh như lưỡi d.a.o cạo vào mặt.

Tôi lạnh đến cứng đờ cả người, cho đến khi ra đến đường chính, mới chặn được một chiếc xe.

Tắc nghẽn.

Ngoài cửa sổ xe, cảnh tuyết mơ hồ không rõ, đèn hậu màu đỏ nối thành một dòng sông m.á.u đông đặc, không nhúc nhích.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

Tôi gần như muốn nôn cả trái tim mình ra.

Câu cuối cùng tôi nói với Cố Bỉnh Quyết là “Em không có anh trai như anh!”.

Tôi đã nguyền rủa anh ấy.

Tôi đã giáng xuống anh ấy một lời nguyền độc ác nhất, và bây giờ, nó sắp ứng nghiệm.

Không.

Không phải như thế này.

Không phải dùng cách này.

Em sai rồi, anh, em sai rồi.

Anh có thể không yêu em, anh có thể mãi mãi chỉ coi em là em trai, thậm chí anh có thể không phải là anh trai em... nhưng anh không thể chết.

Nếu anh không vì em mà đổi chuyến bay sớm, nếu anh không vì cãi nhau với em mà rời đi ngay trong đêm... thì tất cả những điều này sẽ không xảy ra.

Là em.

Hoàn toàn là em.

Chính tay em đã đẩy anh lên chiếc máy bay này.

Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay, móng tay lún sâu vào da thịt, dùng hết sức lực, cầu nguyện một cách hỗn loạn với tất cả các vị thần mà tôi biết và không biết.

Chúa Jesus, Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế, thậm chí là Huỳnh Đại Tiên của Hong Kong... Ai cũng được.

Chỉ cần để anh ấy sống.

Chỉ cần để anh ấy quay lại.

Tôi sẽ không bao giờ yêu anh ấy nữa.

Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện sai trái đó nữa, tôi sẽ cuốn gói đi thật xa, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.

Tôi không cần gì cả, chỉ cần anh quay lại.

Ngay khi tôi đang đứng bên bờ vực sụp đổ, Tần Anh Bác bên cạnh bỗng kêu lên.

“Mau nhìn! Có người đăng trên mạng xã hội! Chính là chuyến bay này!”

Ánh sáng màn hình điện thoại đ.â.m vào mắt tôi.

Có người nói, máy bay của hãng hàng không này đã va phải một đàn ngỗng Canada trong giai đoạn leo lên, dẫn đến c.h.ế.t máy một bên động cơ.

Cơ trưởng đang lượn vòng để tiêu hao nhiên liệu, chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay JFK.

“Không sao đâu, anh, nghe em nói này.”

Tần Anh Bác nắm chặt bàn tay lạnh buốt của tôi, cố gắng truyền hơi ấm của mình sang tôi.

“Cư dân mạng nói tỷ lệ hạ cánh khẩn cấp kiểu này rất cao! Cố Tổng anh ấy... anh ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

Tôi đột ngột rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu ta, run rẩy vùi mặt vào.

 

back top