Thương thì thương, nhưng tôi vẫn chưa quên giận.
Tôi là một daddy thù dai.
Vào một đêm khi Cáo Cẩn đã hoàn toàn hồi phục vết thương.
Đúng vào ngày nghỉ, trăng lên cao, màn đêm yên tĩnh.
Rất thích hợp để xử lý đứa nhỏ hư không nghe lời.
Cáo Cẩn bị tôi cởi quần, ấn lên đùi.
Lòng bàn tay vỗ phạch phạch hai cái không nặng không nhẹ.
Chỉ dùng hai phần lực, uy lực có hạn, nhưng với cái đồ yếu ớt này thì đủ rồi.
Hơn nữa âm thanh rất giòn, còn có thêm sự xấu hổ gia tăng.
"Nói chuyện với daddy đi, giấu tôi lâu như vậy, cơn giận vẫn chưa nguôi đâu."
Cáo Cẩn tủi thân, cố gắng giả vờ đáng yêu để qua chuyện: "Không thích đánh mông."
"Xử lý cậu còn cần cậu thích sao?" Tôi lại vỗ thêm một cái.
"Ưm!" Mặt Cáo Cẩn nóng bừng: "Tôi sai rồi, tiên sinh."
"Gặp chuyện còn dám giấu tôi không?
"Còn dám nói xin lỗi không?
"Còn dám không xem mình ra gì không?
"Nghĩ lung tung, làm người câm, chọc người ta tức giận rồi còn một mình chạy lung tung..."
……
"Tin daddy không?"
"Tin."
"Sau này gặp chuyện nên làm thế nào?"
"Nói với daddy."
Tôi bế đứa nhỏ hốc mắt đỏ hoe, nhưng trong mắt không còn sự sợ hãi nữa, vào lòng.
"Chuyện gì làm được tôi sẽ làm hết cho cậu, câu nói này lúc nào cũng hiệu lực, chỉ cần cậu chịu nói.
"Nhớ chưa?"
"Nhớ rồi."
Cáo Cẩn hít hít mũi, vùi đầu vào cổ tôi.
Đúng là cái dáng vẻ đáng thương.
