Ở bên nhau lâu, tôi cũng dần hiểu rõ một chút về tính cách của Cáo Cẩn, ngoan nhưng không hoàn toàn ngoan.
Đặc biệt ở một điểm, cái gì cũng dám nói, không biết nặng nhẹ.
Kỳ lạ thay lại chuyển đổi qua lại giữa việc không có chút xấu hổ nào và việc xấu hổ muốn chết.
Đôi khi có chút tính khí nhỏ, sẽ cẩn thận thăm dò giới hạn của tôi.
Ví dụ như lần đầu tiên vào ngày nghỉ.
Vì chưa quen, cộng thêm vừa bị từ chối một lần.
Cậu ta không hành động lỗ mãng.
Đứng sát mép cửa, ngước đầu lên, chiếc gối trong tay bị vò nát với những nếp nhăn chằng chịt như mạng nhện.
Ánh mắt giao nhau thì theo bản năng né tránh.
Giọng nói lí nhí, căng thẳng đến mức lắp bắp: "Tiên sinh, anh, có muốn... tôi không?"
Đây là câu gốc, tôi đã mất một thời gian để sửa cái tật nói năng giật gân, không sợ hãi c.h.ế.t người của cậu ta.
Vì thế bây giờ đã trở thành: "Tiên sinh, tôi muốn giúp anh."
Điều này đã trở thành một ám hiệu bất thành văn giữa chúng tôi.
Ít nhất mỗi lần tôi nghe thấy câu này, thì trong tai tôi vẫn văng vẳng câu nói ban đầu.
Nhưng màn kịch hôm nay vẫn hiếm thấy.
Có lẽ là vì hôm nay tôi đã đưa cho cậu ta một chiếc thẻ làm tiền sinh hoạt.
Thế là cậu ta đến đây để "đáp lễ".
Áo choàng tắm lỏng lẻo, theo góc nhìn của tôi, bên trong trống rỗng không che giấu.
Làn da nhìn đã hồi phục lại vẻ mịn màng, thậm chí tôi còn nhớ rõ cái chạm mềm mại và đàn hồi lần trước.
Con tiểu hồ ly tinh thỉnh thoảng xuất hiện này!
Tôi nín thở, cắn răng kiềm chế.
"Muốn cảm ơn tôi cũng không cần thiết phải như vậy, tôi dùng tiền mua sự vui vẻ cho mình, đây là thứ cậu xứng đáng được nhận."
"Tiên sinh, tôi muốn giúp anh."
Bàn tay nhỏ không ngoan ngoãn luồn vào áo ngủ của tôi, khuôn mặt cũng áp sát lại, ấm áp.
Gần đây cậu ta đặc biệt thích sờ soạng tôi.
Phát hiện tôi không hề kháng cự, lại càng táo tợn hơn, cậy ngoan làm càn, châm lửa khắp nơi.
"Cao Mân."
Chậc, tôi bảo cậu ta gọi tên tôi, chứ không bảo gọi theo kiểu đó.
Môi Cáo Cẩn mấp máy, cái tên đã theo tôi suốt 30 năm bỗng trở nên vô cùng quyến luyến khi được cậu ta thốt ra.
Dây lý trí "cạch" một tiếng đứt đoạn.
Dục vọng chiếm ưu thế, mách bảo tôi rằng thận vẫn còn ổn.
Tôi ôm eo cậu ta, đẩy người dựa vào cánh cửa, khàn giọng cắn vào tai: "Giúp thế nào?"
Con hồ ly tinh nhỏ với khuôn mặt trong sáng, dù nhìn thế nào cũng thấy thuần khiết, từ từ quỳ xuống trước mặt tôi.
Bàn tay thon dài trắng nõn thăm dò chạm vào cạp quần.
Quần ngủ lỏng lẻo, dễ dàng bị cậu ta đạt được mục đích.
……
"Thoải mái không, tiên sinh."
Gân xanh trên trán tôi giật giật, nói thoải mái thì không xứng với bản thân, nói cái khác...
Cúi đầu nhìn ánh mắt mong chờ của đứa nhỏ, tôi nhắm mắt lại.
Thái độ phục vụ rất tốt, cũng rất tích cực, tiếc là thiếu kinh nghiệm.
"Hít~ Nhả ra!"
"Ưm~" Cáo Cẩn không thể phát ra tiếng, khóe mắt phản chiếu ánh sáng nhẹ, trông thật đáng thương.
"Chậc."
Làm sao cậu ta có thể vừa ngoan lại vừa khiến người ta bực mình được.
Sau một hồi lóng ngóng, tôi bị hành hạ đến không lên không xuống, cậu ta cũng ủ rũ hẳn.
Đợt này có lẽ gọi là cả hai đều thất bại.
Thế nhưng đứa nhỏ này không chịu thua, chỉnh đốn lại rồi lại muốn ra tay với "tiểu đệ" của tôi.
Tôi không chịu nổi lần tổn thương thứ hai, nhanh hơn một bước bế cậu ta lên vai.
Đưa tay vỗ một cái, bực bội nói: "Cậu ngoan ngoãn một chút đi!"
Đứa nhỏ trên vai theo bản năng giãy giụa một chút, rồi rất nhanh lại bất động.
Tôi không hề buông lỏng cảnh giác.
Tôi đã nhận ra, cái loại ngoan ngoãn này khi làm trò mới thật sự đáng sợ.
Trên giường, tôi đang chăm chỉ "cày cấy", mồ hôi nhễ nhại.
Đứa nhỏ gác chân lên vai tôi, lại bắt đầu giở trò:
"Tiên sinh, anh... có thể... đánh tôi."
?
Tôi dừng động tác.
"... Mông." Nửa khuôn mặt cậu ta vùi vào gối, mãi mới thốt ra được.
Tôi suýt chút nữa bị cậu ta dọa cho mềm nhũn.
"Thích kiểu này?" Tôi vỗ nhẹ lên phần thịt mềm mại trắng nõn.
Người dưới thân run lên bần bật.
"Ưm... Thích."
Tôi nhướng mày, trước đây đã đoán cậu ta có chút sở thích nhỏ.
Nếu chỉ là tình thú, tôi rất sẵn lòng chiều theo.
Năm phút sau, mặt tôi đen lại, và tôi đã mềm nhũn (bỏ cuộc).
Chỉ dùng có ba phần lực, ăn có hai cái, nước mắt đã sắp làm ướt đẫm gối rồi.
Chỉ có vậy thôi sao?
Tôi đúng là đã tin lời tà ma của cậu ta!
