Bạn cùng phòng không chịu nổi, tìm Ôn Dạng đối chất. Buổi chiều tôi thấy Ôn Dạng ở dưới lầu, hắn nước mắt lưng tròng kéo tay áo Hạ Dữ. Tôi và Giang Bảo Bảo ngồi xổm một bên hóng chuyện.
Hạ Dữ hất tay hắn ra.
Nước mắt Ôn Dạng lập tức tuôn rơi: “Hạ Dữ, anh thích con nít, sau này em cũng có thể sinh cho anh!”
“Tôi không cần cậu sinh, tôi chỉ cần Giang Bảo Bảo.”
“Đó là đứa trẻ anh nhặt được! Nó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh à? Nó dựa vào đâu mà trở thành con của anh, thừa kế gia sản nhà anh!”
Ồ?
Hoá ra là nhắm vào gia thế của Hạ Dữ.
Hạ Dữ quay người định bỏ đi, Ôn Dạng túm lấy cánh tay hắn, nghẹn ngào: “Như vậy đi! Em chấp nhận Giang Bảo Bảo, em sẽ coi nó như con ruột của mình! Hạ Dữ, anh ở bên em đi!”
Giang Bảo Bảo chọc chọc tôi: “Đi đi, Ma ma! Ma ma không đi nữa là ba ba bị cướp mất đó!”
Tôi nhìn cánh tay Ôn Dạng đang nắm lấy Hạ Dữ, chỉ thấy chướng mắt. Tôi vụt một cái đứng dậy, đi về phía họ.
Hạ Dữ vừa định hành động, nhưng thấy tôi thì đứng yên. Tôi gỡ tay Ôn Dạng khỏi người hắn, rồi ngẩng đầu hôn lên môi Hạ Dữ như một hành động tuyên bố chủ quyền, sau đó cười với Ôn Dạng: “Ôn Dạng, còn không đi?”
“Giang Nhất?!”
“Cậu, các cậu!”
Hắn tức giận đến đỏ mặt, quay người bỏ đi.
Giang Bảo Bảo chạy đến, Hạ Dữ bế nó lên, nó reo hò đập tay với tôi: “Yeah!”
Bàn tay nhỏ mũm mĩm đập vào lòng bàn tay, tôi cong môi cười.
Khi đi lên lầu, tôi bắt chước giọng điệu của Ôn Dạng mỉa mai: “Anh thích con nít, sau này em cũng có thể sinh cho anh~”
Bước chân Hạ Dữ khựng lại, hắn quay đầu nhìn tôi: “Thật không? Giang Nhất, con cậu sinh, tôi muốn.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Hạ Dữ người này còn cần mặt mũi nữa không.
Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái thật mạnh, bước nhanh lên lầu.
Giang Bảo Bảo phía sau reo hò: “Muốn muốn muốn! Bảo Bảo cũng muốn!”
