EM TRAI BẮT CÁ HAI TAY, ĐẨY BẠN TRAI NÓ CHO TÔI

Chương 12

Chu Hành không nghĩ mình có lỗi.

Vẫn ngu ngốc cho rằng Dụ Thời đang ghen tuông, muốn dùng chia tay để đe dọa nó quay đầu.

Khiến nó cứ ba câu không rời Giang Nguyên, từng lời đều khoe khoang tình cảm giữa nó và Giang Nguyên rất tốt.

Thực tế Dụ Thời hoàn toàn không bận tâm, tất cả phương thức liên lạc đều bị chặn và xóa.

Chu Hành biết chuyện xong hoàn toàn suy sụp, mỗi ngày chặn người dưới lầu công ty.

"Dụ Thời, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, chỉ cần cậu quay lại, tôi có thể bỏ qua mọi chuyện."

Đôi khi tôi thực sự nghi ngờ Chu Hành có phải bị trúng b.o.m gene không.

Cùng cha cùng mẹ sao lại sinh ra một tên ngu xuẩn như vậy.

Đến nước này vẫn còn tự cho mình là đúng.

"Chu Hành, đầu óc có bệnh thì đi chữa đi, đừng ở đây phát điên."

Dụ Thời không muốn nói nhiều.

Thấy nó vẫn không chịu từ bỏ, trực tiếp gọi cảnh sát.

"Vâng, có người điên, làm phiền các anh đến nhanh."

Chu Hành cuối cùng bị cảnh sát đưa đi.

Bên tai lâu ngày mới được yên tĩnh trở lại.

Cậu ấy đột nhiên đưa ra lời mời với tôi: "Chu tổng, có rảnh uống một ly không?"

"Đương nhiên."

Địa điểm hẹn hò bị tôi tâm cơ chọn tại biệt thự.

Rượu vang hảo hạng đủ độ đậm đà nồng nàn.

Khiến người ta dễ dàng thổ lộ tâm tư.

"Thật ra tôi rất hối hận."

Dụ Thời say rồi, lầm bầm trên mặt bàn.

Vì nghe không rõ, tôi chỉ có thể lại gần.

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng phàn nàn.

"Tôi đúng là mù mắt mới nhìn trúng Chu Hành! Hắn ta đúng là một tên khốn nạn! Hoàn toàn không đáng để tôi thích."

Xù lông rồi.

Thật đáng yêu.

Tôi cười đồng tình với lời cậu ấy, cố gắng dẫn cậu ấy vào bẫy.

"Vậy có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi không phải là tên khốn."

Cậu ấy nhìn tôi chăm chú.

Ngón tay quay vài vòng trong không trung, chỉ vào n.g.ự.c tôi.

"Cơ hội gì? Tôi không hiểu anh đang nói gì."

Tôi nắm lấy tay cậu ấy, kéo cậu ấy vào lòng.

Cậu ấy muốn né tránh.

Tôi liền hôn cậu ấy.

Khàn giọng nói: "Bảo bối, hình như tôi không nhịn được nữa rồi."

Dụ Thời rũ mắt yên lặng một lúc.

Giọng nói trầm thấp: "Chu Hành Diễn, anh không giận chuyện tôi lợi dụng anh sao?"

Hóa ra vẫn còn bận tâm chuyện lợi dụng tôi để cắt đuôi Chu Hành.

Nhưng lợi dụng tôi chứng tỏ cần tôi, cần tôi thì tôi vẫn còn cơ hội.

Nếu cậu ấy không lợi dụng, mà trực tiếp nói rõ.

Tôi có lẽ còn cần rất lâu mới đi được đến ngày hôm nay.

Cho nên nói giận, không bằng nói.

Cam tâm tình nguyện.

"Cậu..."

Dụ Thời đỏ mặt.

Hồng hào phấn nộn.

Tôi hôn cậu ấy một cái, lòng bàn tay xoa nhẹ má cậu ấy.

Xác nhận lại lần nữa.

"Bảo bối, tôi có thể hôn cậu không?"

Cậu ấy giận dỗi liếc tôi một cái.

Túm lấy cổ áo tôi kéo tôi lại gần.

Hương rượu bắt đầu quẩn quanh giữa môi và răng.

Cuối cùng bị nuốt xuống bụng.

...

Tôi không làm đến bước cuối cùng.

Nhìn người bị hôn đến mê mẩn, thỏa mãn đeo nhẫn vào tay cậu ấy.

Cậu ấy nhìn chằm chằm cặp nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn.

Nghiêm túc nói: "Anh, em chưa từng nghĩ sẽ ở bên anh."

"Nhưng tôi đã tưởng tượng vô số lần."

Từ lần đầu gặp mặt, từ lúc cảm xúc bùng phát.

Nó không ngừng lớn lên và phát triển theo thời gian.

Cho đến hôm nay, tôi thực sự ở bên cậu ấy.

 

back top