Liên hoan xong trở về, Mạc Lan Ngạn đưa Mạc Đậu Đậu đang ngủ về phòng, hắn không trì hoãn liền vòng về cửa.
Tần Thượng Nghiêu dựa vào khung cửa, cả người trông đáng thương, thấy người đi ra, trong mắt lại lộ ra ánh tinh quang nhè nhẹ, hắn đưa tay ra lại cứ nhão nhão dính dính với Mạc Lan Ngạn.
Mạc Lan Ngạn cảm thấy hắn đang giả say, nhưng nhìn lại không giống: “Tần Thượng Nghiêu, tửu lượng anh kém như vậy, đều là làm sao đi xã giao vậy!”
Cậu vừa hỏi vừa dẫn hắn về nhà, Tần Thượng Nghiêu ôm lấy cậu từ phía sau: “Uống ít một chút là được...”
Vào cửa, cởi giày, Mạc Lan Ngạn nhìn hắn qua chiếc gương lớn ở cửa, Tần Thượng Nghiêu từ đầu đến cuối nhắm mắt, mắt còn chưa mở to một chút nào, Mạc Lan Ngạn cảm thán thứ này là say thật rồi.
“Vợ ơi~”
Mạc Lan Ngạn sửng sốt, tiếng vợ này thật sự đã lâu rồi.
“Vợ ơi~”
Tần Thượng Nghiêu uống say có một quy trình chuyên môn, chính là trước tiên ấn cậu về nhà, sau đó cởi giày liền bắt đầu làm nũng, tiếp theo kéo người vào phòng.
“Hôn hôn~”
Vừa đến mép giường, hắn liền túm Mạc Lan Ngạn nằm xuống, nằm xong liền bắt đầu hôn.
Đôi môi nóng ướt, Mạc Lan Ngạn không chỉ không phản kháng, ngược lại còn chiều theo.
Tần Thượng Nghiêu cởi quần áo mình rồi cởi quần áo cậu, Mạc Lan Ngạn một chút cũng không hoảng hốt, bởi vì hắn dự cảm được người nào đó hôn hôn rồi sẽ ngoan ngoãn ngủ thẳng cẳng.
Quả nhiên, chưa đầy nửa giờ, mình bị hôn đến một thân hỏa khí, hắn lại ôm mình ngủ đi một cách thỏa mãn!
Tin tức tố mùi hoa gỗ lạnh lùng của Tần Thượng Nghiêu mỗi lần hắn uống say lại đặc biệt sinh động, bao quanh chóp mũi Mạc Lan Ngạn, tuyến thể của cậu không cảm nhận được, nhưng vẫn nhịn không được lại gần trong lòng n.g.ự.c hắn.
Cậu thích cuộn tròn trong lòng n.g.ự.c hắn mà ngủ, vòng tay to rộng, ấm áp, yên tâm.
Bên kia, xe đến cửa nhà Lệ Bắc Ngưng, Ngôn Húc Vọng bước xuống xe định mở cửa cho Lệ Bắc Ngưng, nhưng động tác của Lệ Bắc Ngưng lại nhanh hơn hắn, trực tiếp tự mình xuống xe.
“Đã nói không cần đến đón, quá phiền phức, cậu xem cậu còn phải chạy một vòng mới về nhà.”
Ngôn Húc Vọng đỡ Lệ Bắc Ngưng có cảm giác giống như đỡ một ông cụ: “Tôi đưa ngài về nhà trước, sư phụ, ngài đi trước đi!”
Lệ Bắc Ngưng ngăn cản: “Đừng, nhà tôi không dễ bắt xe, hắn đi rồi, cậu phải đi ra con hẻm này mới bắt được xe.”
“Vậy thì đi bộ ra con hẻm, sư phụ đi thong thả!” Ngôn Húc Vọng kiên trì đưa người vào nhà.
“Ngôn Húc Vọng, tôi chưa đến bảy tám chục tuổi, uống chút rượu này không đến mức!”
Ngôn Húc Vọng cười: “Tôi chỉ muốn đi cùng anh một đoạn đường thôi không được sao?”
“Cậu bớt lấy lòng tôi đi, trên sân huấn luyện, tôi sẽ không nhân nhượng chút nào, chúng ta tạm thời ở Thủ Đô là chơi đùa bằng mạng sống, nhân từ với các cậu là hại các cậu.”
Lệ Bắc Ngưng lải nhải dẫn người vào nhà, Ngôn Húc Vọng kề sát nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải muốn anh nương tay.”
“Thật sao?” Lệ Bắc Ngưng rõ ràng không tin, hắn mở cửa: “Vào đi, tủ lạnh có nước khoáng, tự lấy.”
Lệ Bắc Ngưng đi về phía sofa, Ngôn Húc Vọng mở tủ lạnh lấy hai chai, hắn vặn nắp: “Lệ đội, uống nước.”
Lệ Bắc Ngưng có một khoảnh khắc cảm giác mình mới giống người đến chơi.
Ngôn Húc Vọng một chút cũng không vội về nhà, hắn đứng dậy tham quan khắp nơi: “Lệ đội, nhà anh sao không có gì hết vậy, còn sạch sẽ hơn cả phòng mẫu!”
“Bận lên có thể một hai tháng không về, không cần thêm đồ đạc.” Lệ Bắc Ngưng không cảm thấy trong nhà thiếu cái gì.
Ngôn Húc Vọng đi một vòng lại ngồi trở lại bên cạnh hắn, Lệ Bắc Ngưng dựa vào lưng ghế sofa, men say ập đến, hắn chậm rãi thả lỏng cơ thể, hơi nhắm mắt.
“Lệ đội?” Ngôn Húc Vọng khẽ gọi, người bên cạnh không chút phản ứng nào, hắn lại hơi nhúc nhích cơ thể tiến lại gần một chút.
“Lệ đội?” Giọng hắn gần như nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt dừng trên cánh môi hồng nhạt của Lệ Bắc Ngưng, hắn nhẹ nhàng nuốt nước bọt, sau đó lặng lẽ áp sát...
Đột nhiên, Lệ Bắc Ngưng mở choàng mắt, Ngôn Húc Vọng ‘ ái ’ một tiếng, động tác của đối diện nhanh đến mức hắn căn bản không nhìn rõ đã bị ấn xuống sofa.
“Cậu muốn làm gì?” Lệ Bắc Ngưng mắt đỏ ngầu, lật tay ấn người lại, sức lực lớn đến như sợ phạm nhân nào đó chạy trốn.
Ngôn Húc Vọng cầu xin vỗ tay hắn: “Không muốn làm gì! Lệ đội, đau~”
Lệ Bắc Ngưng buông tay, Ngôn Húc Vọng đứng dậy, một người ánh mắt nghi ngờ đánh giá, một người chột dạ gãi đầu.
“Cái đó, Lệ đội, khuya rồi, tôi về nhà trước, tạm biệt!”
Lệ Bắc Ngưng không trả lời, Ngôn Húc Vọng quay đầu bỏ chạy.
Dưới lầu ngay cửa đơn nguyên, Ngôn Húc Vọng hối hận đ.ấ.m vào không khí một trận, hắn diễn tập lại cảnh tượng vừa rồi, lẽ ra phải nhanh! Chuẩn! Quyết liệt! Hôn!
“A a a a a a a a a!!!!!”
Diễn tập xong lại càng hối hận hơn!
Lệ Bắc Ngưng chắc chắn đã đề phòng hắn rồi!
Hắn không ngẩng đầu, không thấy trên ban công tối đen trên lầu có một bóng người đứng.
Lệ Bắc Ngưng tỉnh rượu ba phần, hắn xác định nếu mình không tỉnh, Ngôn Húc Vọng sẽ hôn lên, hắn đột nhiên ý thức được mấy ngày nay hình như có chỗ nào không đúng.
Ngôn Húc Vọng thích mình?
Lệ Bắc Ngưng nhíu chặt mày, cái thứ này dạo này rảnh rỗi, đem hết tâm cơ phá án ra dùng lên người hắn!
Một ngày mấy trăm tiếng Lệ đội, hắn đang bị luộc ếch bằng nước ấm sao!
Mặt trời lên cao, Tần Thượng Nghiêu đau đầu đến mức lăn lộn trên giường, hắn gãi gãi mái tóc rối bù, trên gối đầu còn vương lại chút mùi nước hoa trên người Mạc Lan Ngạn, hắn ghé sát ngửi mạnh.
Chết tiệt! Đúng là mùi hương trên người Mạc Lan Ngạn...
Tối qua đã xảy ra chuyện gì...
Ngón tay hắn dùng sức cào qua cào lại trên tóc vài cái, ký ức vụn vặt đó một chút cũng không trở về.
Tần Thượng Nghiêu tức giận đến mức lại lăn qua lăn lại trên giường vài vòng, hàm răng cắn mép chăn, dùng sức kéo ra ngoài...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Nửa giờ sau, Tần Thượng Nghiêu vật lộn không có kết quả, hai mắt vô hồn, hắn giơ điện thoại lên: “Dư Khoa, mua cho tôi sáu cái camera theo dõi, loại che giấu ấy.”
