Chương 10
Bên trong phòng họp lớn của Tập đoàn Thiên Hợp, chiếc ghế chủ tịch đã trống trải nhiều lần cuối cùng cũng chào đón chủ nhân—Già Xảo, quyền chủ tịch, đặc biệt tự mình đến công ty mở cuộc họp.
Các quản lý cấp cao ngồi chật kín, Hoàng Tranh, người chưa hoàn tất thủ tục từ chức, cũng có mặt, căng thẳng như một học sinh cá biệt bị giáo viên giữ lại sau giờ học.
Chờ tất cả mọi người đã đông đủ, Già Xảo đưa tay về phía trợ lý.
“Bút.”
“Dạ, của ngài.” Trợ lý điều hành lập tức dâng cây bút ký tên bằng hai tay.
Già Xảo nhận bút, mở đơn xin từ chức của Hoàng Tranh, dứt khoát ký tên xuống.
Lúc trả lại, khóe môi hắn còn mang theo một nụ cười nhạt.
“May mà anh chủ động từ chức, giúp công ty tiết kiệm một khoản phí cắt giảm nhân sự.”
Ánh mắt Già Xảo không chút cảm xúc, giọng nói ôn hòa không có nửa phần tức giận.
“Chúc anh, tiền đồ như gấm.”
Hoàng Tranh run rẩy nhận lấy đơn xin từ chức, đôi mắt căn bản không dám nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Già Xảo. Nghe thấy lời này, hắn thầm mỉa mai Già Xảo mạnh miệng.
Mình thân mang địa vị cao nắm giữ kỹ thuật cốt lõi, là cánh tay đắc lực của công ty, cho nên Duệ Khoa mới bằng lòng dùng số tiền lớn để lôi kéo. Hiện tại Thiên Hợp thiếu đi một cánh tay, Già Xảo lại chỉ quan tâm đến khoản phí cắt giảm nhân sự ít ỏi kia? Tầm nhìn thật thiển cận!
Quả nhiên, việc tìm kiếm chỗ phát triển mới là quyết định chính xác.
“Cảm, cảm ơn Chúc phu nhân.” Hoàng Tranh cầm đơn xin từ chức đã được phê duyệt, dưới sự ra hiệu của Già Xảo, vội vàng rời khỏi phòng họp.
‘Két—’
Cửa phòng họp mở rồi lại đóng. Già Xảo nhìn quanh căn phòng, ánh mắt lướt qua mặt từng vị quản lý cấp cao, khẽ hỏi: “Còn ai muốn từ chức nữa không.”
Yên tĩnh.
Một sự yên tĩnh kéo dài.
Tầng quản lý cấp cao của Tập đoàn Thiên Hợp đã không thay đổi trong bốn năm, về cơ bản đều là những người cũ được Chúc Nam Dữ một tay đề bạt, từng cùng hắn đồng lòng gây dựng nên cơ nghiệp ‘Thiên Hợp’ này.
Chúc Nam Dữ được mệnh danh là ‘lương tri cuối cùng trong ngành’, ‘nhà tư bản không hề nham hiểm chút nào’, đối xử với nhân viên quả thực quá tốt. Không chỉ đãi ngộ hậu hĩnh, hơn nữa còn chia cổ phần, ủy quyền, tôn trọng ý tưởng và tính chủ thể của mỗi nhân viên, còn bản thân hắn thì phụ trách điều hòa ở giữa.
Cũng chính vì thế, khi Chúc Nam Dữ gặp tai nạn, mặc dù Tập đoàn Thiên Hợp chịu tổn thất nặng nề, nhưng tổng thể vận hành vẫn tương đối ổn định. Bốn năm qua, không có Chúc Nam Dữ dẫn đường và kiểm soát đại cục, Tập đoàn Thiên Hợp vẫn kiên cường bảo vệ được nền tảng cơ bản dưới sự nỗ lực chung của các quản lý cấp cao.
Lại không ngờ rằng, ngay lúc Lanner chìa cành ô liu, Thiên Hợp sắp sửa Đông Sơn tái khởi, Hoàng Tranh lại chọn đâm sau lưng.
“Nhưng phàm là một người...” Thái Tịch, CFO (Giám đốc Tài chính) dùng đầu ngón tay đẩy gọng kính vàng, đôi chân đi giày cao gót đế đỏ tao nhã bắt chéo. “Đều sẽ không từ chức vào thời điểm này đâu?”
‘Nữ vương tài chính’ của Thiên Hợp cất tiếng, lập tức châm ngòi bầu không khí căng thẳng, các quản lý cấp cao còn lại sôi nổi không kìm được sự bực tức trong lòng.
“Đúng! Vừa rồi tôi suýt nữa đã chỉ thẳng vào mặt mắng Hoàng Tranh cái tên rùa đen dê con khốn nạn! Hôm qua còn tỏ vẻ tận tụy, hôm nay đã dẫn người của Duệ Khoa đến công ty khoe khoang, hắn tính là cái thá gì chứ!”
“Haha, Hoàng Tranh nghĩ Duệ Khoa chỉ đào mỗi mình hắn thôi sao? Phó Thanh Diên ba năm trước đã gọi điện cho tôi rồi.” Giám đốc Nghiên cứu và Phát triển nói xong, sợ gây hiểu lầm, vội vàng xua tay nói: “Tôi lúc đó đã từ chối mà! Tôi toàn tâm toàn ý với Chúc Đổng!”
“Duệ Khoa cũng gọi điện cho tôi.” Thái Tịch trợn mắt, “Phó Thanh Diên tốt nghiệp Lam Tường* hả? Đi đâu cũng đào người.” (*Lam Tường là tên một trường dạy nghề nổi tiếng ở Trung Quốc, ý ám chỉ là người chỉ biết làm việc chân tay hoặc là đào bới.)
Già Xảo thấy các quản lý cấp cao bình thường luôn cung kính xa cách, chín chắn ổn trọng trước mặt mình, giờ đây không còn hình tượng mà chửi bới ầm ĩ, thế mà lại bật cười khe khẽ hai tiếng.
Bắt được tiếng cười nhạt nhẽo đó, các quản lý cấp cao đồng loạt nhìn về phía Già Xảo, như thể hôm nay mới quen biết hắn.
Cũng khó trách, sau khi Chúc Nam Dữ biến mất, Già Xảo đảm nhiệm vị trí quyền chủ tịch. Bốn năm qua hắn giống như một con rối đủ tư cách, một vị hoàng đế bù nhìn bị hư cấu, không có bất kỳ cảm xúc nào thuộc về mình.
Cho đến hôm nay, mọi người mới ý thức được—
Họ hoàn toàn không biết gì về Già Xảo.
“Cảm ơn các vị, đã bằng lòng ở lại Thiên Hợp.” Già Xảo đứng dậy, giơ tay che ngực cúi mình trước mọi người.
“Không, không có gì ạ!”
Phòng họp vang lên tiếng ghế dựa cọ vào sàn, các quản lý cấp cao sôi nổi đứng dậy đáp lễ, vẻ mặt ai cũng lúng túng hơn ai.
Không biết ai đột nhiên cất cao giọng, dũng cảm hô lên: “Thề cùng Thiên Hợp cùng tồn vong!”
“Dừng, chưa đến lúc cần ‘cùng tồn vong’ đâu.” Già Xảo ngăn lại, tuyên bố trước mặt mọi người: “Kể từ tháng này, lương của tất cả nhân viên Thiên Hợp tăng 5%, nhân viên tham gia dự án Ánh Rạng Đông tăng 10%.”
“Già Đổng?”
Tăng lương vốn là chuyện tốt, nhưng gặp phải thời điểm mấu chốt này, mọi người lo lắng nhìn về phía Già Xảo.
“Dù không tăng lương, chúng tôi cũng sẽ ở lại Thiên Hợp ạ.”
“Hiện tại nên dùng tài chính vào việc cần thiết, lương cao mời người có năng lực hơn đảm nhiệm CTO, bù đắp vị trí của Hoàng Tranh.”
Theo tình hình hiện tại, Thiên Hợp không có ngân sách để tăng lương diện rộng, trừ phi...
Thái Tịch cau mày muốn chết, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Già Đổng, ngài... chuẩn bị chấp nhận điều kiện của Phó Thanh Diên, kết hôn với hắn sao?”
Nếu Già Xảo chọn chấp nhận Phó Thanh Diên, mọi chuyện đều trở nên hợp lý. Nhưng nếu vậy, lời hùng hồn ‘thề cùng Thiên Hợp cùng tồn vong’ vừa rồi lại trở nên vô nghĩa và lố bịch biết bao.
Già Xảo nhìn về phía Thái Tịch, nghiêm túc phủ nhận: “Không, hắn quá xấu.”
Thái Tịch: “...”
Các quản lý cấp cao còn lại: “???”
Hóa ra Chúc Nam Dữ dựa vào giá trị nhan sắc mà lên ngôi.
“Sau khi cuộc họp kết thúc, xin các vị thúc đẩy công việc theo kế hoạch ban đầu.” Già Xảo nói xong, gọi trợ lý: “Đưa cho tôi tài liệu trụ sở chính của Duệ Khoa.”
Về đêm, Già Xảo khoác một chiếc áo choàng đen thuần sắc, khiến thân hình càng thêm mảnh mai.
Trên bức tường trước mặt, đinh bản vẽ mặt bằng tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Duệ Khoa. Già Xảo chậm rãi cầm con dao nhỏ sắc bén trong tầm tay, ném thẳng.
‘Hưu—’
Lưỡi dao lạnh cắt qua không khí, đâm chính xác vào giữa bản vẽ mặt bằng, vị trí văn phòng Tổng tài.
Muốn kết liễu Phó Thanh Diên, có vô số cách.
Vấn đề là, quy tắc sinh tồn của thế giới này: Nợ thì phải trả, giết người thì đền mạng.
Chết thì cũng không sao, Già Xảo đơn thuần cảm thấy, vì loại người như Phó Thanh Diên mà đáp cả mạng mình, nghĩ thôi đã thấy mệt.
Nếu không thể giết chết Phó Thanh Diên, muốn hắn từ bỏ cạnh tranh với Thiên Hợp, còn có thể làm gì?
Cắt tay cắt chân? Nhốt lại từ từ tra tấn?
Dường như đều quá tàn khốc.
Trong lúc Già Xảo suy tư khổ sở, điện thoại di động bên cạnh cứ vang lên không ngừng.
Vị Zoa đánh chữ chậm chạp kia, đang spam với tốc độ tay chưa từng có, điên cuồng thu hút sự chú ý.
Zoa: Chuyện của Thiên Hợp tôi đã nghe nói
Zoa: Trước khi bạn thực hiện bất kỳ hành động nào
Zoa: Tôi cần phải nhắc nhở bạn
Zoa: Bản thân Già Đổng cũng là một nguyên nhân quan trọng để cân nhắc hợp tác
Già Xảo thấy hắn nỗ lực như vậy, cuối cùng cũng nhặt điện thoại lên hồi âm: Tôi biết bạn bụng dạ khó lường với tôi, nhưng tôi đã kết hôn, xin bạn đổi đối tượng khác đi.
Tin nhắn vừa gửi đi, tốc độ phản hồi của Zoa nhanh đến kỳ lạ: Tôi nghe nói, chồng của bạn đã biến mất rất lâu rồi.
“Lại nữa rồi.” Già Xảo lẩm bẩm.
Sau khi Chúc Nam Dữ gặp nạn, có quá nhiều người đã nói những lời tương tự. Dường như sau khi bạn đời qua đời, nên lật hoàn toàn trang đó, lập tức tìm một đối tượng mới.
Già Xảo từng nghe một câu chuyện về loài chim.
Loài hải âu khổng lồ và duyên dáng đó, tuổi thọ gần như ngang bằng con người, cả đời chỉ có một bạn đời, mỗi năm đều bay vượt nửa vòng Trái Đất để gặp lại bạn đời của mình. Nếu một con chim chết, con chim còn lại sẽ mang ký ức đi tìm kiếm bạn đời của mình suốt quãng đời còn lại, cho đến khi chết.
Chúng có lẽ không kết hợp vì tình yêu, nhưng trung thành với bạn đời là bản năng được khắc sâu vào DNA.
Già Xảo nghĩ: Con người dùng rất nhiều câu chuyện, luật pháp, lời thề để tuyên truyền tính đúng đắn của ‘một đời một kiếp một đôi người’.
Vì sao luôn thích phản bội quy tắc do chính mình đặt ra?
Già Xảo: Anh ấy chỉ chết thôi, chứ chưa ly hôn với tôi.
Tin nhắn gửi đi, ‘đối phương đang nhập’ nhấp nháy một lúc lâu, trước sau không có tin nhắn mới nào gửi tới.
Dù người có mặt dày đến đâu, nhận được hồi âm như vậy, cũng sẽ không còn mặt mũi bám riết nữa chứ?
Già Xảo đang chuẩn bị đặt điện thoại xuống, tiếp tục suy nghĩ cách đối phó Phó Thanh Diên, tiếng thông báo lại vang lên lần nữa.
“...” Sao lại có người mặt dày đến thế.
Già Xảo ôm tâm thái ‘tôi muốn xem bạn còn có thể tung ra chiêu gì kinh thiên động địa nữa’ mà nhấp vào tin nhắn, phát hiện Zoa còn biến thái hơn cả mình tưởng.
Zoa: Bạn hoàn toàn có thể lợi dụng tôi, xem tôi như một công cụ phục vụ cho bạn, một người đàn ông đã có vợ trong lòng nhưng lại nhát gan, chỉ có thể để bạn tùy ý sử dụng.
Zoa: Trong ngành đều đồn bạn là đóa hoa cốt lõi độc tố, vô tình vô ái chỉ biết lợi dụng người khác, sao lại duy nhất không đành lòng đối xử như vậy với tôi?
Zoa: Vậy tôi cần phải nghĩ nhiều rồi
“Thật biết tự mình đa tình, trên đời sao lại có người vô sỉ như vậy?”
Già Xảo lịch duyệt quá nông cạn, bị mức độ biến thái của đối phương làm mới lại thế giới quan, quên luôn cả kế hoạch ban đầu, bực tức soạn tin nhắn hồi âm.
Già Xảo: Lợi dụng bạn có lợi ích gì? Chỉ thêm phiền phức.
Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương dường như đã chờ đợi từ lâu, lập tức tung ra át chủ bài.
Zoa: Tôi có thể xâm nhập máy chủ của văn phòng tổng tài
“...?”
Cho dù Già Xảo dốt đặc cán mai về mặt kỹ thuật, cũng biết việc xâm nhập máy chủ Tổng tài cần gánh vác rủi ro rất cao và kỹ thuật siêu đẳng đến mức nào.
Vậy vấn đề là đây.
Đại lão kỹ thuật siêu phàm như vậy, tùy tiện đi công ty nào cũng có thể nhận được mức lương hàng chục triệu trở lên đi?
Khoảng thời gian này, công việc duy nhất của Zoa lại là kết nối với mình với tốc độ năm phút một cái OK?
— Hắn rốt cuộc là ai? Xuất phát từ mục đích gì mà tiếp xúc mình?
Zoa: May mắn được trở thành đồng phạm với bạn sao?
1 giờ sáng, màn đêm như mực, không trăng không sao.
Trước tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Duệ Khoa, trạm bảo vệ có hai nhân viên bảo an đang canh gác nửa đêm, phía sau tòa nhà văn phòng vẫn còn sáng đèn vài nơi. Chính giữa thời kỳ Duệ Khoa và Thiên Hợp tranh giành dự án mấu chốt, việc nhân viên tăng ca xuyên đêm là chuyện thường.
Bảo an lớn tuổi ngáp dài, chớp mắt một cái, dường như có một bóng đen lướt qua trước mắt, nhẹ nhàng bay lên trên đỉnh trạm bảo vệ cao hai mét.
“Sư phụ, vừa rồi hình như có người đi qua!” Bảo an trẻ tuổi cầm gậy cảnh sát, thò đầu ra khỏi trạm bảo vệ, cảnh giác quan sát xung quanh.
“Ca trực của cậu hồ đồ rồi à? Người đâu ra!” Bảo an lớn tuổi cười khà khà chế nhạo: “Hai chúng ta canh ở đây, trừ phi hắn biết bay, nếu không không thể nào qua được.”
Bảo an trẻ tuổi kinh nghiệm làm việc còn ít, lo lắng hỏi: “Thật không sao chứ?”
“Không sao! Cho dù có đi vào thì làm sao được? Trong công ty còn có người tăng ca, đâu đâu cũng phải quẹt thẻ, biện pháp an ninh nghiêm ngặt lắm, đừng lo lắng vớ vẩn!”
Trong tòa nhà trụ sở chính, nhà thiết kế tăng ca đến mờ cả mắt, đột nhiên bị tiếng rèm cửa bị gió thổi đánh gãy linh cảm. Anh ta ôm đầu bực bội la lớn: “Ồn chết đi được, đóng cửa sổ lại!”
“Xin lỗi.”
Trong văn phòng, vang lên một giọng nói xa lạ nhưng vô cùng dễ nghe, đồng thời kèm theo tiếng đóng cửa sổ.
Nhà thiết kế đột nhiên giật mình, bỗng nhiên nhớ tới—
Tối nay, cả tầng lầu chỉ có một mình anh ta tăng ca.
Hơn nữa anh ta căn bản không hề mở cửa sổ!
Nhà thiết kế kinh hãi ngẩng đầu, chuẩn bị nhìn về phía sau.
Khoảnh khắc quay đầu lại, lưng đột nhiên đau nhói, sau đó ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Trước khi lâm vào hôn mê, anh ta còn nghe thấy giọng nói ôn nhu như thiên sứ kia, thở dài nói:
“1 giờ sáng rồi còn bán mạng.”
“Trước khi đột tử, hãy cân nhắc đổi công việc đi.”
