Chương 23
Hồi tưởng lại những dấu vết mình đã tìm được, Già Xảo gần như có thể hình dung ra người câm ngay cả một tiếng ‘cứu mạng’ cũng không thể cất lên đó, đã dốc hết sức lực để mình ‘chạy mau’ trong tình trạng bụng bị đâm trọng thương như thế nào.
Truy nguyên, Lộc Mân là bị mình liên lụy, không có cách nào bỏ lại hắn mặc kệ.
“Khụ, khụ khụ...”
Già Xảo ho khan hai tiếng yếu ớt. Gió lạnh ban đêm, cơ thể mình quá yếu, nếu tiếp tục giằng co sợ rằng lại sẽ cảm lạnh phát sốt, tốt nhất nên tốc chiến tốc thắng ở đây.
Im lặng vài giây, Già Xảo suy sụp buông lỏng tay ra.
‘Loảng xoảng—’
Con dao gọt hoa quả cắm thẳng vào mảnh thủy tinh vỡ nát, như một tiếng thở dài nhận mệnh.
Hắn từ bỏ giãy giụa.
“Mẹ nó, sớm chịu thua không tốt sao?” Người đàn ông ban đầu bị Già Xảo quá vai quật ngã, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ôm ngực lồm cồm bò dậy chửi bới.
Xác nhận ‘con mồi’ sẽ không cắn ngược lại mình nữa, hắn mới từ trong túi lấy ra một bộ còng tay có tính chất đặc biệt.
“Mu bàn tay ra phía sau!” Giọng nói của người đàn ông thủy tinh sống sót sau tai nạn nghẹn ngào, nhưng vẫn cố tỏ ra hung ác.
Già Xảo liếc nhìn bộ còng tay nhìn có vẻ nặng nề đó, không hề phản kháng, lặng lẽ làm theo mệnh lệnh, khép hai tay lại đưa ra phía sau.
‘Cùm cụp’ một tiếng, còng tay siết chặt cổ tay mảnh khảnh của hắn.
“Bây giờ.” Già Xảo nâng khuôn mặt tái nhợt lên, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia hàn quang: “Có thể thả Lộc Mân đi chưa?”
“Ha ha ha ha ha—! Hai người họ thật mẹ nó cảm thiên động địa tình chủ tớ, xem mà tao sắp rớt nước mắt rồi!”
Người đàn ông cực khoái hưng phấn khoa tay múa chân, đột nhiên tiến đến trước mặt Già Xảo, mặt đỏ gay nói: “Hai tiểu khả ái ngây thơ à ~ Khi nào các người mới học được, không nên giao dịch với kẻ xấu?”
Hắn ta rút con dao găm sắc bén bên hông ra, thè lưỡi đỏ tươi liếm lưỡi dao, trong mắt lập lòe ánh tàn nhẫn: “Chi bằng tao kéo thằng câm nhỏ đến trước mặt mày, một nhát, một nhát, một nhát lóc thịt hắn... Mày đoán xem, đâm đến nhát thứ mấy, hắn mới có thể mở to đôi mắt to đó tắt thở?”
“Nhát thứ hai.” Ánh mắt Già Xảo trầm tĩnh, ngữ khí không hề gợn sóng trần thuật một sự thật đã định.
“Hả? Chỉ có thể kiên trì đến nhát thứ hai?” Người đàn ông cực khoái dường như có chút không vui: “Thằng câm nhỏ quá không biết đùa.”
“Hồng Côn.” Người đàn ông trầm mặc ít lời gọi lại biệt danh của gã cực khoái: “Ý hắn là, nếu mày đâm thằng câm đó thêm một nhát nữa, mày sẽ chết.”
Người đàn ông khăn trùm đầu xoa cổ tay suýt bị đá gãy, lòng còn sợ hãi nhắc nhở: “Đừng bị vẻ ngoài của thằng nhóc này dọa! Sức lực hắn đặc biệt khủng bố, chúng ta cần phải dựa vào thằng câm kia làm lợi thế, nếu không bốn thằng bó lại cũng không đủ hắn đánh.”
Già Xảo rũ mắt xuống, hàng lông mi dày đổ một bóng râm.
Tập thể tội phạm này có sự phân công rõ ràng, không ngốc nghếch như trong phim truyền hình.
Người đàn ông thủy tinh ban đầu xông tới là tiên phong, tiếp theo là người đàn ông khăn trùm đầu phụ trách đánh lén, người đàn ông cực khoái hẳn là am hiểu tra tấn và khảo vấn.
Và người phụ trách chế định kế hoạch và kiểm soát toàn cục, là người đàn ông trầm mặc trước mắt.
“Thả người.” Già Xảo ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trầm mặc, lười nói thêm nửa lời.
Người đàn ông trầm mặc từ đầu đến cuối dùng khăn quàng cổ che mặt, kiệm lời mở miệng: “Có thể.”
“Điều kiện?”
“Chúng tôi không thù oán gì với cậu, chỉ là nhận tiền làm việc, thằng câm vốn không phải mục tiêu của chúng tôi.” Người đàn ông trầm mặc dừng lại, lại nói: “Chỉ cần cậu đủ phối hợp, chờ hoàn thành nhiệm vụ nhận tiền, tự nhiên sẽ thả hắn.”
Khóe môi Già Xảo nhếch lên một độ cong cực kỳ lạnh nhạt.
Vừa mới bị nhắc nhở ‘không nên giao dịch với kẻ xấu’, đương nhiên không thể dễ dàng tin lời người đàn ông trầm mặc. Huống hồ, trời mới biết ‘nhiệm vụ’ cụ thể mà người nhà họ Chúc giao cho họ là gì.
Già Xảo quả thật muốn cứu Lộc Mân, nhưng không tính toán một mạng đổi một mạng.
Người đàn ông khăn trùm đầu đổi tay, nhặt con dao gọt hoa quả lên, để ở vị trí sau eo Già Xảo.
“Bây giờ nghe lệnh tao, đi thẳng về phía trước.”
Già Xảo thở dài như có như không, dựa theo chỉ thị của họ đi về phía trước vài bước.
Gara ngầm tối đen, chỉ có tiếng còng tay va chạm leng keng leng keng.
Sắp rời khỏi gara, người đàn ông trầm mặc đột nhiên gọi hắn lại, lấy ra một chiếc khăn lụa màu đen che mắt Già Xảo, sau đó nhét vào ghế sau chiếc Minibus đậu ven đường.
Trong xe tràn ngập mùi thuốc lá và mồ hôi hôi, xộc vào khiến Già Xảo nhíu chặt mày.
Xe lắc lư xóc nảy chừng hai mươi phút, tính toán khoảng cách hẳn là vẫn còn trong phạm vi thành phố A.
Cửa xe lại một lần nữa bị kéo ra, gió lạnh tràn vào, Già Xảo lại một lần nữa nghe được mệnh lệnh.
“Xuống xe, đi theo tao.”
Gió đêm phả qua làn da, không khí tĩnh lặng lơ lửng mùi đất bùn và lá khô, xem ra là một nơi hoang vắng.
Tập thể tội phạm chỉ thị Già Xảo lên cầu thang, quẹo mấy vòng, bị đẩy vào một căn phòng, sau đó mới từ phía sau cởi bỏ khăn lụa bịt mắt.
‘Bang—’
Vô số chiếc đèn đồng thời bật sáng, chói mắt hơn cả ánh mặt trời, hắt lên khiến Già Xảo theo bản năng né tránh tầm mắt, tránh né nguồn sáng tra tấn.
Ước chừng thích ứng nửa phút, đôi mắt mới miễn cưỡng nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Già Xảo đương nhiên cho rằng, họ sẽ nhốt mình trong phòng tối âm u, chật hẹp, kêu rách cổ họng cũng không ai nghe thấy.
Tuy nhiên, đây lại là một ‘phòng live stream’ được bố trí tỉ mỉ.
Xung quanh căn nhà, và hai đầu trần nhà, bày ước chừng sáu máy quay phim độ nét cao, đều đang ở trạng thái vận hành.
Như sáu đôi mắt lạnh băng, khóa chặt Già Xảo từ các góc độ khác nhau, trung thực ghi lại nhất cử nhất động của hắn.
Trên bức tường đối diện vị trí máy chủ, có năm chữ lớn màu đỏ tươi, tí tách chảy xuống:
TA BỊ BẮT CÓC!
Già Xảo cuối cùng nhận ra, mục đích của đám tập thể tội phạm không phải bắt cóc, không phải tống tiền, mà là tuyên bố.
Dùng phương thức trực tiếp nhất tuyên bố với toàn thế giới: Già Xảo đã xảy ra chuyện!
“Thì ra là thế.”
Già Xảo nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trước khi tang lễ Chúc Nam Dữ bắt đầu, người thừa kế duy nhất được di chúc chỉ định bị bắt cóc trước mắt công chúng, rồi ‘ngoài ý muốn’ tử vong.
‘Người chết’ không có tư cách kế thừa.
Hàng tỷ di sản của Chúc Nam Dữ, thuận lý thành chương quay về nhà họ Chúc có quan hệ huyết thống với hắn.
# Già Xảo #
# Già Xảo bị bắt cóc phát sóng trực tiếp #
# Thiên Hợp treo thưởng 100 vạn thu thập manh mối chủ tịch #
......
9 giờ tối, chính là thời kỳ cao điểm lưu lượng mạng đêm khuya.
Toàn bộ các nền tảng trên mạng đều đang chú ý tin tức Già Xảo bị bắt cóc, các từ khóa liên quan lấy tốc độ khủng khiếp leo lên Top 1 hot search.
Những kẻ bắt cóc mở sáu phòng live stream với các góc nhìn khác nhau, số lượng người xem tăng vọt theo cấp số nhân.
Các cư dân mạng chịu đựng ánh đèn chói mắt tìm kiếm dấu vết, mỗi động tác của Già Xảo, đều tác động đến trái tim của hàng trăm triệu người xem.
【Tôi đã điều độ sáng video xuống mức tối nhất vẫn còn rất chói mắt, không dám tưởng tượng Già Xảo phải chịu đựng đau khổ thế nào dưới loại ánh sáng đó, mau cứu cậu ấy ra!】
【Tập đoàn Thiên Hợp đã báo cảnh sát ngay lập tức, hơn nữa công khai treo thưởng, chỉ cần cung cấp manh mối hữu hiệu có thể nhận được 100 vạn, không giới hạn mức trần】
【Già Già trông yếu ớt quá... Cậu ấy vốn dĩ thân thể đã không tốt】
【Thế kỷ 21 mà còn có loại chuyện này, không thể thông qua mạng internet định vị IP sao?】
【Đã sớm thử rồi, sáu địa chỉ IP phân tán khắp thế giới, bị định vị là lập tức cắt, căn bản không tra được vị trí chính xác】
【Cảnh sát bên kia cũng bó tay, nhà họ Chúc đã công khai thuê hung thủ, Lão gia tử Chúc đã đến Cục Cảnh Sát tự thú, cắn chết mọi chuyện đều là do mình làm. Nhưng ông ta nói mình bị lú lẫn tuổi già, không nhớ rõ kế hoạch cũng không nhớ rõ thông tin liên hệ của kẻ bắt cóc】
【Chiêu này của nhà họ Chúc thật thâm độc! Lão gia tử năm nay gần 80 rồi, tự thú có ích lợi gì! Hơn nữa bây giờ tự thú nhiều lắm chỉ tính là bắt cóc, không bị phán tử hình, ông ta lớn tuổi như vậy vào tù tương đương ăn cơm Nhà nước dưỡng lão】
【Không hổ là nhà họ Chúc ăn tuyệt hậu còn bỏ vợ bỏ con, ghê tởm!】
【Đủ rồi, tao đau lòng Già Xảo, Chúc Nam Dữ mày trên trời có linh có thể phù hộ vợ mày không?】
Cùng lúc đó, phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Chúc Nam Dữ, người luôn tính toán không sót một bước, mưu lược sâu xa, Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, giờ phút này đáy mắt đỏ ngầu một mảnh.
Hắn vịn vào giá truyền dịch lạnh băng bên cạnh giường bệnh, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.
Hai chân chạm đất, cơ thể đình công suốt bốn năm hư ảo hai cái, gần như sắp ngã quỵ.
‘Tích tích—’
Trước khi hắn bất chấp lao ra khỏi phòng bệnh, Lanner gọi điện thoại đến.
“Chúc Nam Dữ, cậu đừng phát điên!” Giọng Lanner xuyên qua ống nghe truyền đến, mang theo sự nghiêm túc và ngưng trọng chưa từng có: “Chuyện của Già Xảo tôi cũng rất gấp, nhưng hiện tại không có bất kỳ manh mối nào. Chỉ bằng bộ dạng nửa sống nửa chết này của cậu, cho dù đuổi đến bên cạnh cậu ấy, lại có thể làm được gì?”
Các đốt ngón tay của Chúc Nam Dữ vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Khi mở ra, tất cả cảm xúc trong đáy mắt bị mạnh mẽ áp chế, thay thế bằng một luồng lạnh băng gần như tàn khốc.
“Tôi rất bình tĩnh.”
Lanner cách ống nghe, cảm nhận được áp lực lớn lao, há miệng không nói nên lời nửa chữ.
Chương 23
“Lanner, cho tôi liên thông quyền hạn tối cao theo dõi internet của thành phố A.” Chúc Nam Dữ rũ mắt, ánh mắt đảo qua khuôn mặt trắng bệch của Già Xảo trên màn hình, trong giọng nói đè nén hơi lạnh làm người ta run rẩy: “Còn nữa, phái người theo dõi sát sao nhà họ Chúc.”
Thời gian trong phòng giam gần như ngưng đọng, không biết đã trôi qua bao lâu.
Không khí bị ánh đèn nướng nóng, khô ráo đến làm người ta hít thở không thông, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy lồng ngực ẩn ẩn đau.
Già Xảo cố ý hạ thấp tần suất hô hấp, đôi mắt khép hờ, thính giác trở nên đặc biệt nhạy bén.
Màn hình phát sóng trực tiếp không có chức năng thu âm.
Cách một bức tường mỏng, tập thể tội phạm song song dựa vào bên ngoài hút thuốc, lải nhải trò chuyện giết thời gian.
“Sách, cứ thế mà đợi à?” Người đàn ông khăn trùm đầu bực bội phun ra một vòng khói: “Thật lề mề, muốn tao nói trực tiếp cho hắn một nhát, ngày mai chúng ta nhận tiền nhuận rồi ra nước ngoài ăn chơi gái gú cờ bạc!”
“Địa Long, đừng nóng vội.” Giọng nói trầm mặc từ góc truyền đến: “Đừng quên người nhà họ Chúc đã dặn dò, bắt cóc và thuê hung giết người là hai tính chất khác nhau.”
Cho đến bây giờ, vụ án này vẫn nằm trong phạm vi ‘Chúc lão gia tử kế hoạch bắt cóc’, cho dù lập án cũng chỉ có thể xử lý theo vụ án bắt cóc.
Nếu nâng cấp lên thành ‘mua hung giết người’, nhà họ Chúc e rằng không dễ dàng phủi sạch trách nhiệm, việc thừa kế di sản cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Đáng tiếc a... Tiểu mỹ nhân bên trong lớn lên thật xinh đẹp, một bộ thân thể tốt như vậy bày trước mặt, tao lại không thể tùy ý đùa giỡn, đáng tiếc a đáng tiếc!”
Người đàn ông cực khoái xoay con dao nhỏ trong tay, trong miệng phát ra tiếng tê tê tê giống như rắn độc phun lưỡi, “Tao thích nhất nhìn loại tiểu khả ái được nuông chiều từ bé, vừa nhìn đã biết được người cưng chiều này, lúc sắp chết nước mắt lưng tròng tuyệt vọng cầu xin... Giọng nói kia, biểu cảm kia, nhất định rất đáng để lưu niệm đi?”
Ánh đèn trong phòng giam thật sự quá chói mắt, khiến ý thức cũng trở nên có chút mơ hồ.
Già Xảo khó nhịn lắc nhẹ cơ thể, ánh mắt lơ đãng bắt được một tia dị thường.
Hắn nheo mắt cẩn thận quan sát, mới phát hiện gần khung cửa, chiếc đèn có cùng mạch điện với máy quay phim đang lập lòe theo một quy luật nào đó.
Trong phòng có quá nhiều đèn, dẫn đến việc chiếc đèn kia lập lòe rất không dễ nhận thấy, gần như khó mà phát hiện.
Già Xảo bất động thanh sắc bắt giữ tín hiệu ánh sáng lúc dài lúc ngắn, lúc nhanh lúc chậm.
Dài, ngắn, rất dài, ngắn, chấm, chấm...
Tiết tấu lập lòe quen thuộc, trùng khớp với một cảnh tượng nào đó trong ký ức.
Có lần, Già Xảo lại bị Chúc Nam Dữ kéo ra ngoài du lịch, bị dòng người mãnh liệt tách ra ở một con phố lạ.
Điện thoại của hắn quên ở khách sạn, bốn phía đều là gương mặt và đường phố xa lạ, căn bản không tìm thấy bóng dáng Chúc Nam Dữ.
Đúng lúc hắn đang bàng hoàng đứng ở ven đường, băn khoăn có nên tìm cảnh sát giúp đỡ như trẻ lạc hay không.
Vừa ngước mắt lên, ở trung tâm hồ nước cách đó không xa, ánh đèn trên đài quan sát màu trắng lập lòe có tiết tấu.
Dài, ngắn, rất dài, ngắn, chấm, chấm...
Không rõ nguyên nhân, Già Xảo như bị một lực lượng nào đó kéo đi, bước chân chạy về phía đài quan sát, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng người dựa vào lan can.
“Kiều Kiều!” Chúc Nam Dữ mở rộng hai tay, ôm Già Xảo hơi thở dốc vào lòng, thân mật cọ cọ mái tóc ngắn mềm mại của hắn: “Chạy gấp như vậy, hiểu được mật mã tôi gửi cho cậu rồi à?”
“Mật mã gì?” Già Xảo chớp mắt bàng hoàng, chỉ vào đài quan sát hỏi: “Ánh sáng ở trên đó sao? Không hiểu chút nào, chỉ biết nó cứ lập lòe.”
“Tôi giúp cậu phiên dịch.” Chúc Nam Dữ cười khẽ, nắm tay Già Xảo làm ánh đèn một lần nữa lập lòe, chỉ vào tần suất thay đổi giải thích: “Cậu có nghe nói về Mã Morse không? Dùng độ dài ngắn của ánh đèn kết hợp theo quy luật nhất định, phân biệt đại diện cho các chữ cái tương ứng. Chuỗi vừa rồi có ý nghĩa là...”
Già Xảo nhìn chằm chằm ánh đèn lập lòe như sao trời, hồi tưởng lại bảng đối chiếu mật mã mà Chúc Nam Dữ đã không ngại phiền phức dạy mình vài ngày, từng chữ từng chữ phiên dịch ra—
J, J, wo zai. (J, J, tôi ở đây.)
“...!”
Chúc Nam Dữ... sao có thể là anh?
Bốn năm qua, vô số người đi qua con đèo quốc lộ kia, nhưng không tìm thấy nửa điểm tung tích của Chúc Nam Dữ. Người đó như thể bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn mất đi tin tức.
Nếu hắn vẫn luôn tồn tại, vì sao suốt bốn năm không về nhà?
Liệt? Hủy dung? Mất trí nhớ?
Già Xảo thiết tưởng các loại khả năng, nhưng vẫn không thể thuyết phục mình chấp nhận.
Rõ ràng hắn đã chính miệng hứa hẹn ‘dù nghèo khó, bệnh tật, nghịch cảnh, cũng không thể chia lìa chúng ta’, làm sao có thể vi phạm lời thề của mình?
Trong phòng live stream tương ứng với vị trí máy chủ, người xem chú ý thấy Già Xảo đột nhiên như thất thần, tự ngược nhìn chằm chằm chiếc đèn chiếu sáng treo trên đỉnh đầu.
Ánh sáng quá sáng chói, đáy mắt hắn nhanh chóng hiện lên những tia máu đỏ rất nhỏ, trông càng thêm yếu ớt.
Dường như chú ý tới biểu cảm của hắn, chiếc đèn kia lại một lần nữa lập lòe vài lần, lần lượt tương ứng với các chữ cái: z, o, a.
Thì ra là Zoa.
Cũng đúng, Mã Morse khá phổ biến, chứ không phải mật mã liên lạc do Chúc Nam Dữ sáng tạo độc đáo.
Trong hoàn cảnh cực đoan như thế, Zoa thần thông quảng đại thao túng ánh đèn truyền tín hiệu, cũng hợp lẽ thường.
“A.”
Già Xảo khẽ cười một tiếng, chậm rãi rũ mắt xuống, không rõ là tâm trạng gì.
Đã quyết định chấp nhận tin Chúc Nam Dữ đã chết, lại vẫn tâm tồn một tia may mắn trong lúc nhàm chán.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Già Xảo khép hai tay bị còng ra sau lưng, tìm đúng một trong các máy quay, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt đất, truyền tín hiệu cầu cứu.
Chỉ tiếc lúc trước khi Chúc Nam Dữ nhất định muốn dạy, Già Xảo lười biếng không học nghiêm túc, chỉ miễn cưỡng nhớ được vài chữ cái.
Gõ nửa ngày, miễn cưỡng mới ghép được ‘S’ ‘O’ ‘S’, trong đó một chữ O vẫn là ăn trộm từ giữa tên Zoa.
Biểu đạt mơ hồ như vậy, cũng không biết Zoa có thể đoán được ý mình không.
【Già Già ánh mắt vừa rồi trống rỗng một chút, nhìn dáng vẻ càng ngày càng hư nhược, tôi thật muốn theo đường mạng xuyên qua màn hình cứu cậu ấy!!!】
【Tôi đặc biệt cố vấn chuyên gia liên quan, căn phòng này trông chỉ là ánh sáng khá sáng, trên thực tế cường quang đồng thời sẽ phóng thích nhiệt lượng, hơn nữa quấy nhiễu sự điều tiết của cơ thể người. Già Xảo tương đương với không nước, không thức ăn, và liên tục bại lộ trong môi trường cực nóng trên $40^\circ\text{C}$】
【Người thường trong hoàn cảnh này không chịu nổi quá ba ngày, Già Già thân thể yếu, có thể chống đến ngày mai đã là kỳ tích】
【Tin tức mới nhất, tiền thưởng của Thiên Hợp đã tăng lên $500$ vạn, xin những người có lòng cảm kích cung cấp manh mối hữu hiệu!】
【Đây căn bản không phải bắt cóc! Đây là hành hạ đến chết trần trụi! Mấy súc sinh nhà họ Chúc có còn nhân tính không!】
【Hễ là người hiểu về lịch sử phát tài của nhà họ Chúc thì sẽ biết, bọn họ còn không bằng súc sinh! Cho nên chuyện đầu tiên Chúc Nam Dữ làm khi trưởng thành, chính là thoát ly nhà họ Chúc】
【Đáng tiếc pháp luật không ủng hộ thoát ly quan hệ huyết thống, Chúc Đổng nếu biết di sản mình để lại cho Già Già lại hại cậu ấy thành ra như vậy, nên tự trách đến mức nào】
【Tình yêu nhỏ của tôi sao mà ngược thế này! Khóc chết tôi rồi!】
Cùng lúc đó, nhà cũ nhà họ Chúc đèn đuốc sáng trưng.
Trong đại sảnh rộng lớn, không khí căng thẳng như dây cung.
Chúc Thịnh Vượng và Chúc Phúc Lộc lần lượt ngồi ở hai vị trí chính Đông trái phải, Chúc Kha ngồi trong tầm tay Chúc Thịnh Vượng, nghiêng ngả trên ghế không ra thể thống gì.
Vị trí đối diện hắn, là Kỷ Phục Linh đã mấy năm thanh đăng cổ Phật, gần như không lộ diện.
Kỷ Phục Linh cố ý trang điểm, thân mặc chiếc sườn xám xanh thẫm cắt may vừa vặn, mái tóc hoa râm búi cao. Lộ ra khuôn mặt dù đã có nếp nhăn nhưng vẫn sắc sảo, mơ hồ có thể thấy phong hoa tuyệt thế của vị thiên kim nhà họ Kỷ danh tiếng khắp thành phố A năm xưa.
Đối mặt với mấy người ‘người nhà’ không cùng huyết thống với mình, nội tâm Kỷ Phục Linh so với hối hận, càng nhiều là phẫn hận.
Nếu không phải năm xưa nàng bị ‘tình yêu’ làm mờ mắt, khăng khăng gả cho lão gia tử Chúc khẩu phật tâm xà, lòng lang dạ sói, sự tình làm sao sẽ diễn biến thành nông nỗi hôm nay?
“Mẹ.”
Chúc Thịnh Vượng ngoài miệng kêu tiếng thân cận nhất, nhưng không có chút ý tứ tôn trọng nào.
“Đã nửa đêm rồi, mẹ không ngủ được, chúng tôi còn muốn ngủ. Ngày mai còn có chính sự phải làm, mẹ rầm rộ gọi chúng tôi dậy làm gì?”
“Chính sự?” Kỷ Phục Linh liếc nhìn hắn: “Chính sự’ trong miệng các người, chính là mong Già Xảo tắt thở?”
“Hắn tắt thở thì liên quan gì đến tôi?” Chúc Kha lười biếng ngáp một cái, cố ý dùng giọng Kỷ Phục Linh có thể nghe thấy mắng: “Đồ già không biết điều, nhăn mặt với ai đấy?”
“Lão Nhị, Kha Kha, hai đứa bớt tranh cãi.” Chúc Phúc Lộc hòa giải như một con hổ cười: “Mọi người đều là người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí.”
“Ai cùng bà ta là người một nhà?” Chúc Kha đảo mắt trắng dã: “Nếu không phải lão thái bà này không biết xấu hổ cứ đòi gả về nhà họ Chúc, gia gia không thể nào ly hôn với nãi nãi của tôi.”
“Chúc Kha, nói chuyện chú ý tôn trọng một chút.” Chúc Thịnh Vượng giáo huấn con cái không chút thành ý: “Đứa nhỏ này nghĩ sao nói vậy, mẹ đừng để trong lòng.”
Kỷ Phục Linh nghe họ một tiếng ‘mẹ’ này, phát ghê tởm, nghẹn lời hỏi: “Nói cho tôi biết, Già Xảo ở đâu?”
“Mẹ, mẹ hồ đồ rồi sao?” Chúc Phúc Lộc giả bộ kinh ngạc nói: “Cảnh sát đã đến nhà chúng ta điều tra rồi, điện thoại di động máy tính lật tung cả lên, chúng tôi không hề có chút liên quan nào đến chuyện này, đều là chủ ý của một mình lão gia tử. Chờ ba về, tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với ông ấy!”
“Đúng vậy, ngậm máu phun người cũng phải giảng chứng cứ.” Chúc Kha châm một điếu thuốc, phà ra một vòng khói về phía Kỷ Phục Linh: “Nói nữa, thằng tiện nhân Già Xảo đó vốn dĩ là đồ tham tiền của nhà họ Chúc, bà lão bà quan tâm làm gì?”
Kỷ Phục Linh tức giận đến run rẩy cả người.
Thật may mắn hắn có thể hùng hồn nói ra lời vô liêm sỉ ‘Già Xảo tham tiền của nhà họ Chúc’ như vậy.
Rõ ràng là họ đỏ mắt với tài sản Già Xảo sắp có được, mới làm ra chuyện đê tiện như vậy!!!
“Mẹ, mẹ bớt giận.” Chúc Phúc Lộc giả nhân giả nghĩa an ủi: “Dù sao mẹ cũng là nãi nãi ruột của Chúc Nam Dữ, người thừa kế trực hệ, quan hệ huyết thống là không thể cắt đứt. Di sản chắc chắn có phần của mẹ, chúng tôi sẽ không thiếu mẹ. Từ nay về sau, chúng tôi cũng sẽ tận tâm tận lực phụng dưỡng mẹ tuổi già.”
Dựa theo trình tự thừa kế, Chúc Phúc Lộc chỉ là bàng hệ, Kỷ Phục Linh và lão gia tử Chúc mới là người thừa kế trực tiếp.
Lão gia tử Chúc đã vào tù, họ cần Kỷ Phục Linh tiếp nhận hàng tỷ tài sản.
Nàng trên danh nghĩa vẫn là chủ mẫu nhà họ Chúc, là mẹ trên pháp luật của Chúc Phúc Lộc và Chúc Thịnh Vượng. Chỉ cần tiền đến tay bà lão, chẳng khác nào vào túi nhà họ Chúc.
Kỷ Phục Linh đã từng bị lão gia tử Chúc tính kế một lần, sao có thể không đoán ra mấy súc sinh nhà họ Chúc đang đánh cái bàn tính gì?
Nàng ngước mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện nhà cũ nhà họ Chúc sắp tới có dấu hiệu sửa chữa lại, xung quanh tòa nhà thuê rất nhiều bảo tiêu mập mạp thể tráng. Ngay cả quần áo và trang sức của Chúc Kha, đều cao cấp hơn trước kia một bậc.
Từ sau khi đứa con trai duy nhất của mình qua đời vì làm việc quá sức, và Chúc Nam Dữ dứt khoát rời khỏi nhà họ Chúc. Hai anh em nhà họ Chúc không có thiên phú kinh doanh, rất nhanh lại làm cho việc kinh doanh gia tộc tan nát, tốc độ xuống dốc có thể so với rơi tự do.
Mấy năm nay duy trì vẻ ngoài hào nhoáng, trên thực tế sớm đã trứng chọi đá, nợ một khoản tiền khổng lồ bên ngoài.
Phát hiện nhà họ Chúc rách nát lại trở nên thể diện, Kỷ Phục Linh trong lòng hiểu rõ, bất động thanh sắc hỏi: “Tiền sửa chữa lại tòa nhà và thuê bảo tiêu, đều là ứng trước đúng không?”
Sắc mặt Chúc Thịnh Vượng đột biến, cố gắng trấn tĩnh trả lời: “Dù sao chúng tôi sớm muộn sẽ trả lại, không cần mẹ bận tâm!”
Kỳ thật đúng như Kỷ Phục Linh đã đoán.
Họ nghĩ sắp thừa kế một khoản di sản kếch xù, tổng không thể tham dự tang lễ với bộ dạng nghèo hèn rách nát, giống như không có số tiền này thì không sống nổi, để người khác nhìn chê cười nhà họ Chúc.
Hơn nữa làm ra loại hoạt động đó, vài người ít nhiều có chút chột dạ, cố ý thuê đội ngũ an ninh chuyên nghiệp nhất bảo vệ an toàn cá nhân.
Lại còn thằng phá gia chi tử Chúc Kha, nghe nói trong nhà sắp có tiền, trước đây mua cho bồ một chiếc điện thoại còn phải mặc cả, nay ra tay lập tức trở nên hào phóng.
Ăn chơi trác táng cùng bạn bè, bao máy bay tư nhân mua du thuyền, đều là Chúc Kha quẹt thẻ tín dụng.
Những khoản tiêu dùng này có thể nợ thì nợ, không nợ được thì vay tạm.
Dù sao tang lễ Chúc Nam Dữ chỉ còn tuần sau, đến lúc đó hoàn thành thủ tục thừa kế di sản, trả nợ chẳng qua là chuyện nhỏ như lông hồng.
Kỷ Phục Linh nhận được đáp án trong dự kiến, chống tay vịn ghế chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đảo qua từng người đang ngồi.
“Các người không hổ là cốt nhục của người đó, vì tiền có thể dùng bất cứ thủ đoạn độc ác nào.” Kỷ Phục Linh tự giễu cười một tiếng: “Đáng tiếc, bàn tính như ý của các người, nhất định phải thất bại!”
Nghe vậy, Chúc Phúc Lộc không còn giả làm người hiền lành, lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Nghe ý của mẹ, không định ngoan ngoãn phối hợp? Vậy đừng ép chúng tôi...”
“Cho dù giết tôi cũng vô dụng.” Bà lão dùng sức đập mạnh xuống bàn, nói năng có khí phách nhắc nhở: “Các người đừng quên, tôi chỉ là người thừa kế thứ hai. Mà người thừa kế thứ nhất của Nam Dữ, đã sớm bị các người đuổi ra ngoài, hoàn toàn thoát ly quan hệ với nhà họ Chúc!”
“!!!”
Chúc Phúc Lộc và Chúc Thịnh Vượng như bị sét đánh, liếc nhìn nhau mới nhớ ra:
Sau khi con trai ruột của Kỷ Phục Linh, anh cả cùng cha khác mẹ của họ qua đời vì làm việc quá sức, họ sợ của cải lọt ra ngoài, đã thiết kế hãm hại chị dâu buộc cô từ bỏ di sản, để Chúc Nam Dữ lúc đó mới 10 tuổi thừa kế, sau đó lấy danh phận ‘người giám hộ’ cướp đi tất cả tài sản.
Sợ người giám hộ chân chính của Chúc Nam Dữ cướp đoạt, họ đã ép chị dâu định cư nước ngoài, hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Chúc.
Nói cách khác, nếu di sản rơi vào tay mẹ của Chúc Nam Dữ, người đã chủ động cắt đứt quan hệ với nhà họ Chúc, họ đừng hòng bắt được một xu!
“Sao, sao có thể!” Chúc Phúc Lộc trừng lớn mắt, không thể tin được kế hoạch mình đã tính toán cẩn thận lại có sơ suất, thất vọng lẩm bẩm: “Bà ấy, bà ấy đã sớm bị chúng tôi đuổi đi rồi.”
“Cho dù bị các người đuổi ra nước ngoài thì sao? Quan hệ huyết thống là không thể cắt đứt, đây chính là lời nguyên văn của các người.” Kỷ Phục Linh ngẩng cằm, lạnh lùng nói: “Hơn nữa...”
Lời còn chưa dứt, các bảo tiêu ban đầu canh giữ bên ngoài tòa nhà đồng loạt xông vào, bao vây căn nhà này chật kín.
Hai người bảo tiêu cao to đẩy cửa ra, nhìn xuống ba người nhà họ Chúc.
“Các người muốn làm gì? Tôi không cho các người vào! Muốn làm phản sao!” Chúc Kha lớn tiếng quát tháo.
Người bảo tiêu dẫn đầu mặt vô cảm mở miệng: “Xin lỗi. Xét đến vấn đề tài chính của các vị, hợp đồng của chúng tôi đã chấm dứt mười phút trước, do chủ mới tiếp quản.”
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng bay vào một luồng gió mang theo hương thơm.
Kèm theo tiếng ‘lộc cộc’, một phụ nữ mặc váy đen, đội chiếc mũ dạ tinh xảo, khí chất ưu nhã chậm rãi bước vào phòng.
Nàng khoảng chừng 40 tuổi, dung mạo có vẻ đẹp vượt quá tuổi tác, đường nét cực kỳ tương tự Chúc Nam Dữ. Giữa mày mang theo vài phần thong dong được lắng đọng qua năm tháng, như thể vạn sự vạn vật đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Đã lâu không gặp.” Người phụ nữ áo đen cười xinh đẹp: “Bình an vô sự?”
“...Đã dựa theo yêu cầu của cậu, thu hẹp phạm vi địa điểm Già Xảo biến mất cuối cùng, trong vòng ba con phố.”
Lanner chia sẻ bản đồ cho Chúc Nam Dữ, nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà theo suy đoán của tôi, nơi Già Xảo bị giam cầm, khoảng cách vị trí này ít nhất cũng có vài chục km, cậu tìm nơi cậu ấy mất tích làm gì?”
Ánh mắt Chúc Nam Dữ gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, mười ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, khoanh tròn mấy điểm trên bản đồ.
“Đến những địa điểm này tìm xem, có dấu vết đánh nhau hay không.”
Lanner không dám chậm trễ, lập tức sắp xếp đi xuống, sau đó mới nghe được Chúc Nam Dữ trầm giọng giải thích.
“Hắn đang cầu cứu tôi.”
Mặc dù Chúc Nam Dữ chưa từng thăm dò rõ ràng thực lực của Già Xảo, nhưng có thể kết luận:
Chỉ dựa vào một bộ còng tay, hoàn toàn không đủ để kiềm chế Già Xảo.
Như vậy, đáp án rõ ràng.
Kiềm chế Già Xảo có nguyên nhân khác, cho nên mới khiến hắn không thể không tiến vào căn phòng địa ngục kia.
Mày Chúc Nam Dữ hơi nhíu lại, đáy mắt một mảnh tối tăm.
Hắn tự nhận là hiểu Già Xảo, người đó đối với vạn sự vạn vật đều không sao cả. Chúc Nam Dữ đã tốn biết bao sức lực, mới làm hắn dần dần trở nên mềm mại và tươi sống.
Tuy nhiên, sau khi mình biến mất, hắn lại có sự uy hiếp mới, thậm chí cam nguyện vì người đó mà lấy thân phạm hiểm.
Nhưng cố tình vì tín hiệu cầu cứu của Già Xảo, hắn không có cách nào mặc kệ người đó.
Người được phái đi hành động nhanh chóng, rất nhanh truyền đến ảnh chụp hiện trường.
Là một gara ngầm không người quản lý, trên mặt đất đầy mảnh vỡ thủy tinh và vết máu.
Chúc Nam Dữ chú ý chặt chẽ sáu góc máy quay phim, xác nhận Già Xảo không bị thương, trên người cũng không dính vào vết máu.
Kết luận rõ ràng, những vết máu đó hẳn là đến từ người được dùng để kiềm chế Già Xảo.
Từ lượng xuất huyết và phạm vi phun ra mà xem, người đó đã mất khả năng hành động, tám phần là đã lâm vào hôn mê.
Tập thể tội phạm vì dùng hắn uy hiếp Già Xảo, khẳng định sẽ không để người đó chết ngay lập tức, hành vi tiếp theo liền rất dễ phán đoán—
“Điều tra phòng khám tư nhân và tiệm thuốc gần đó, xem có ai vào khoảng $8$ giờ $30$ phút, mua sắm số lượng lớn dụng cụ cầm máu, sau đó cẩn thận rà soát trong phạm vi $100$ mét xung quanh.”
“Minh bạch.”
Đau quá.
Lộc Mân tỉnh lại trong một cơn đau đớn, không rõ mình hiện tại sống hay chết.
Ký ức cuối cùng, hắn lần đầu tiên cùng chủ nhân đi xa, đến phòng làm việc của nhiếp ảnh gia để lấy Ảnh Cưới.
Chủ nhân bảo hắn mang ảnh chụp ra xe trước, vì khung ảnh hơi nặng, hắn muốn bảo tài xế lái xe đến trước.
Gửi tin nhắn sau một lúc lâu, tài xế vẫn không hồi âm.
Lộc Mân cho rằng tài xế không thấy tin nhắn, vì thế gọi điện thoại cho đối phương, âm báo máy móc nhắc nhở đã tắt nguồn.
Có lẽ tài xế quên sạc điện thoại đi, lần sau phải nhắc nhở anh ấy cẩn thận!
Lộc Mân nhìn về phía phòng làm việc, thấy chủ nhân đang chuyên tâm xem video hôn lễ, liền không quấy rầy hắn, tự mình ôm khung ảnh nặng trĩu đi vào gara ngầm.
Gara một mảnh đen kịt, Lộc Mân đặt Ảnh Cưới bên cạnh xe, mở khóa cửa xe bằng APP thông minh.
‘Đinh—’
Âm thanh mở khóa vang vọng trong gara ngầm, đặc biệt chói tai.
Lộc Mân đang định kéo cửa xe, đột nhiên bên tai lướt qua một trận tiếng gió sắc bén, có người từ phía sau nhanh chóng tiếp cận.
Không đợi Lộc Mân phản ứng lại, sau eo đầu tiên là lạnh đi, sau đó cảm nhận được đau đớn sắc nhọn.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy phía sau không biết từ lúc nào đã có thêm một người đàn ông, cười dữ tợn xoay cán dao.
“Di? Sao không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết?” Người đàn ông ác liệt xoay dao nửa vòng, tàn nhẫn rút ra.
Lộc Mân rõ ràng nhìn thấy, máu của mình phun tung tóe ra khỏi cơ thể, hoảng sợ mở miệng phát ra âm a a y y khí âm.
“Thì ra là thằng câm à? Thật không thú vị, tao còn cố ý chọn một nơi tốt mà mày kêu rách họng cũng không ai tới.” Người đàn ông xoay con dao nhỏ xuống, vươn tay chuẩn bị nắm cổ Lộc Mân.
Lộc Mân không biết sức lực từ đâu ra, dùng sức đẩy, thế mà đẩy ngã được người đàn ông không hề phòng bị đó xuống đất, ôm Ảnh Cưới của chủ nhân khó nhọc bò lên xe.
Vừa ngồi vào trong xe, mấy đồng bọn của người đàn ông xuất hiện, hầm hè hỏi: “Mày sao không bắt được hắn?”
“Còn trông chờ hắn câu cá lớn đấy, đừng để người chạy mất!”
Lộc Mân lúc này mới phản ứng lại, mục tiêu của bọn họ là chủ nhân!
Hắn vội vàng nhảy ra sổ tay cuộn tròn, bất chấp lấy bút, dính máu của chính mình run rẩy viết xuống ‘chạy mau’.
Người đàn ông đi sau cầm lấy gậy gộc, dùng sức đập vào kính xe, chỉ vào Lộc Mân lớn tiếng ra lệnh:
“Thằng câm nhỏ, cút xuống đây cho ông!”
“Mày ngoan ngoãn xuống xe, gọi điện thoại bảo chủ nhân mày đến, tao có thể tha cho mày một mạng.”
Tuyệt đối không thể để bọn họ bắt được chủ nhân!!!
Lộc Mân ý thức được điều này, cũng mặc kệ mình có biết lái xe hay không, vội vàng dựa theo hình dáng trong ký ức khởi động động cơ.
Trước một giây bọn họ đập vỡ kính, xe rốt cuộc phóng ra ngoài!
Lộc Mân sợ chủ nhân cũng giống mình, trực tiếp đi đến gara ngầm, vò tờ giấy mình đã viết thành một cục, thông qua lỗ kính vỡ ném ra ngoài.
Lúc đó hắn may mắn nghĩ rằng, mình chạy ra được, chủ nhân nhìn thấy tờ giấy, liền sẽ không sao.
Nào biết xe lái ra không lâu, đột nhiên tắt máy ngừng lại tại chỗ.
Hắn cố gắng đập vào vô lăng, nhưng không có tác dụng.
Lộc Mân tuyệt vọng nhìn về phía trước, đám người đồng bọn kia xuất hiện ở góc đường, trên vai còn vác gậy bóng chày bằng sắt, dùng sức đập vào kính chắn gió...
Sau đó Lộc Mân vì mất máu quá nhiều, ký ức trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ đồng bọn của kẻ bắt cóc đưa hắn đến một phòng tối.
Hắn còn nói, may mắn Lộc Mân là người câm, ngay cả miệng cũng không cần bịt.
Cho nên, mình hiện tại là... đã chết sao?
Lộc Mân duỗi tay sờ về phía sau eo, vết thương chỉ được băng bó đơn giản bằng băng gạc, nhưng cơ thể vẫn đang nhanh chóng mất nhiệt.
Mình còn sống, vậy chủ nhân đâu?
Có nhận được tin tức của mình không! Hắn có bị đám người xấu kia bắt lại không?
Mặc dù chủ nhân sức lực lớn, động tác lại nhanh nhẹn.
Nhưng hắn thân thể phi thường yếu ớt, nếu bị thương như vậy trên người chủ nhân, khẳng định sẽ rất đau.
Lộc Mân lo lắng muốn chống cơ thể dậy, vừa cử động, liền khiến đồng bọn canh gác bên cạnh nâng cao cảnh giác, đi tới xem xét động tĩnh của Lộc Mân.
“Mày ngồi dậy làm gì? Đừng để vết thương bung ra, Lão Đại dặn dò phải để mày sống thêm vài ngày.”
Người đàn ông cúi đầu xem xét vết thương của Lộc Mân, lướt qua vai hắn, Lộc Mân chú ý thấy cánh cửa gỗ rách nát rung chuyển, có người đang cạy khóa bên ngoài.
Có người đến!
Trực giác nói cho Lộc Mân, đối phương là cứu binh!
Hắn lập tức giãy giụa, giả bộ rất đau, đẩy đổ toàn bộ bình thuốc và ly nước bên cạnh xuống đất, cố ý phát ra tiếng vang rất lớn.
“***! Mày cố ý kiếm chuyện đúng không? Một thằng câm mà còn ồn ào như vậy, tin hay không tao giết mày!” Đồng bọn kẻ bắt cóc tức giận đến nổi trận lôi đình, vươn tay tát Lộc Mân hai cái.
Hắn ta giơ tay cao lên, đang chuẩn bị tát cái thứ ba, tay đột nhiên bị nắm chặt từ phía sau.
“...!” Đồng bọn kẻ bắt cóc sợ đến mức hổ khu chấn động, hoảng sợ quay đầu lại.
Chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, đã bị người ta tát hai cái vào đầu, đánh cho hắn ta hoa mắt chóng mặt.
“Bên kia động tĩnh gì?”
Đồng bọn tội phạm ở màn hình bên kia nghe thấy âm thanh, cầm lấy máy tính bảng chuẩn bị xem xét tình hình.
Đồng bọn kẻ bắt cóc vừa định mở miệng, một bàn tay to khỏe siết chặt cổ hắn ta, dùng khí âm ra lệnh: “Muốn sống thì phối hợp một chút.”
Đồng bọn kẻ bắt cóc mắt đầy sao, đưa màn hình nhắm ngay Lộc Mân, giả bộ giọng không có chuyện gì xảy ra: “Không có gì, thằng câm nhỏ này tỉnh dậy làm đổ đồ, tao tát hắn hai cái.”
“Được rồi, mày chú ý đừng đánh chết.”
“Chờ chịu đựng hai ngày này, thằng câm đó tùy mày xử trí thế nào cũng được.”
Vài người nói xong, lại buông iPad tụ lại đánh bài giết thời gian.
Người siết cổ đồng bọn đưa mắt ra hiệu, bên ngoài lại có hai người bước vào.
Một người động tác nhanh nhẹn lắp đặt một màn hình nhỏ trước camera giám sát, phát lại đoạn ghi hình khẩn cấp được tổng hợp vừa rồi.
Người kia nhanh chóng bế Lộc Mân lên, hướng đồng bọn xác nhận: “Con tin chỉ có một người sao?”
Đồng bọn run rẩy gật đầu.
“Được.” Hắn hướng người siết cổ ra hiệu: “Lão bản dặn dò không được đánh rắn động cỏ, đánh ngất đi trước đã.”
Lộc Mân vừa được giải cứu thành công, trong căn phòng giam giữ Già Xảo, ánh đèn lại một lần nữa lập lòe vài lần.
‘Nhiệm vụ hoàn thành.’
Già Xảo nhận được tín hiệu, ho khan hai tiếng yếu ớt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt đất:
‘Tắt đèn.’
