GIẢ THIẾU GIA HẮN CÓ Ý ĐỒ VỚI TÔI TỪ LÂU

Chương 5

 

Không khí trong phòng khách rất nặng nề.

Mẹ thấy chỉ có mình tôi về, hơi buồn bã hỏi: “Tiểu Châu sao lại đi như vậy? Tối nay nó có về ăn cơm không?”

Bố tôi vỗ vai bà an ủi: “Tiểu Châu bị cú sốc lớn nhất, cũng cần có thời gian để tự mình tiêu hóa. Vài ngày nữa anh sẽ khuyên nó.”

Cú sốc cái nỗi gì, tôi thấy cái bộ dạng cậu ấy lúc rời đi, cứ như thể mừng rỡ không kịp ấy.

Nhưng giờ có một vấn đề nghiêm trọng hơn đặt ra trước mắt.

Ai sẽ quản lý công ty gia đình?

Hồi đó bố tôi tiếp quản công ty, nhà họ Quý suýt chút nữa phá sản.

Mãi đến khi Quý Thừa Châu vào đại học, vừa học vừa quản lý công ty, tình hình mới được cải thiện.

Quý Thừa Châu học nhảy lớp, cấp Hai và cấp Ba chúng tôi là bạn cùng lớp, đại học thì chỉ cách nhau một con đường.

Nhưng trong bốn năm đó, số lần chúng tôi gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tôi thì bận chơi, còn cậu ấy thì bận làm chuyện đứng đắn.

Sau khi vào đại học, tôi không còn bị Quý Thừa Châu ép học nữa.

Tôi bắt đầu hoàn toàn thả lỏng bản thân, mỗi ngày không phải chơi game trong ký túc xá thì cũng là chạy khắp trong ngoài nước.

Quý Thừa Châu thì mỗi ngày bận rộn với học hành, bận rộn học quản lý công ty gia đình, bận rộn khởi nghiệp.

Quý Thừa Châu quá giỏi kiếm tiền, dưới tay cậu ấy, công ty nhà họ Quý đã mở rộng gấp đôi.

Công ty công nghệ mà cậu ấy cùng bạn thân khởi nghiệp còn là một "kỳ lân" trong ngành, khả năng sinh lời đã vượt qua cả Tập đoàn Quý Thị.

Vì vậy, vừa tốt nghiệp, bố tôi đã tuyên bố nghỉ hưu, giao thẳng chức Tổng giám đốc Quý Thị cho cậu ấy.

Còn tôi, chỉ là một thiếu gia lười biếng, tốt nghiệp xong chỉ cầm cổ tức Quý Thừa Châu chia cho, nhận vài hợp đồng chụp ảnh và quay phim lặt vặt để g.i.ế.c thời gian, hoàn toàn mù tịt về quản lý công ty.

Quý Tri Thư cũng thừa hưởng hoàn hảo gen của nhà họ Quý, một học sinh kém di truyền, thậm chí còn không thi đậu đại học, chỉ học trường trung cấp chuyên nghiệp.

Nghe tin này, thần sắc của bố mẹ tôi trở nên hơi kỳ quái.

Họ không phải coi thường học vấn của Quý Tri Thư, mà là cảm thấy rất có lỗi với bố mẹ nuôi của cậu ấy.

Bởi vì nghe Quý Tri Thư nói, bố mẹ nuôi của cậu ấy một người là giáo viên cấp Ba, một người là giáo sư đại học.

Họ đều đã qua đời, lúc còn sống chắc hẳn đã không ít lần nghi ngờ phương pháp giáo dục của mình có vấn đề hay không.

Cuối cùng, tôi tự mình xung phong đi quản lý công ty.

“Bố, mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt hơn cả Quý Thừa Châu.”

Nghĩ đến cái vẻ cậu ấy mắng tôi là đồ ngốc lúc rời đi, tôi thề nhất định phải tạo ra thành tích để cậu ấy thấy.

Tôi muốn cậu ấy quỳ xuống gọi tôi là anh!

 

back top