Trong phòng sách, tôi khoanh chân co ro trên ghế đánh game.
Ghế làm việc của Quý Thừa Châu bị tôi chiếm mất, cậu ấy đành phải chịu khó ngồi trên ghế đẩu xem tài liệu.
Tôi nhìn Quý Thừa Châu gần như tựa cả nửa người vào tôi, có chút không hiểu.
Bàn làm việc của cậu ấy dài gần bằng cái giường rồi, sao cứ phải dán sát vào tôi?
Cậu ấy to con quá, hơi nóng.
Trước đây cậu ấy không ghét tiếp xúc cơ thể với tôi lắm sao? Cái dáng vẻ né tránh không kịp ấy, sợ tôi chạm vào sẽ lây nhiễm IQ thấp cho cậu ấy vậy.
Không lẽ cậu ấy cảm thấy bất an?
Thử nghĩ xem, nếu tôi là Quý Thừa Châu, biết mình không phải con ruột của bố mẹ, chắc tôi còn bất an hơn cậu ấy.
Cậu ấy từ bé đã nặng tâm sự, có chuyện cũng không nói với gia đình.
Xem ra trước đây cậu ấy chỉ đang giả vờ mạnh mẽ. Nếu không đã chẳng để tôi ở lại bầu bạn.
Thôi kệ, cậu ấy muốn dựa thì cứ dựa đi.
Nhưng đến lúc ngủ, cậu ấy muốn ngủ chung giường với tôi thì hơi quá đáng rồi.
“Em nói căn hộ 200 mét vuông của em chỉ có một cái giường thôi sao?”
Nghe có hợp lý không?
“Trước đây em toàn về nhà ngủ, thỉnh thoảng mới đến đây, phòng khác không dùng đến, mua nhiều giường làm gì.”
“Lại chẳng phải chưa từng ngủ chung, có gì đâu?”
Đó là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi. Có thể truy ngược về tận hồi học tiểu học ấy.
Giường trong phòng ngủ chính rất lớn, ước chừng rộng hơn hai mét, ngủ hai người đàn ông to con cũng không chật, ngủ chung thì ngủ chung vậy.
Tắm xong đi ra, đèn phòng ngủ đã tắt.
Quý Thừa Châu ngủ sớm vậy sao?
Bên giường có một hàng đèn nhỏ, tôi lần theo ánh đèn mò đến phía bên kia và trèo lên giường.
Giây tiếp theo, tôi nhảy dựng lên: “Quý Thừa Châu, em ngủ sao lại không mặc quần áo?”
“Vì em ham muốn mạnh, dương khí đủ, nóng!”
Tôi: ...
Đây còn là lời của con người nói ra không?
Đàn ông tuyệt đối sẽ không thừa nhận người khác mạnh hơn mình, tôi phản bác: “Sao em biết mình mạnh? Em ngay cả bạn gái cũng chưa có, nhỡ đâu chỉ nhìn được mà không dùng được thì sao?”
Trừ khi đi công tác, Quý Thừa Châu dù có đi xã giao cũng về nhà ngủ tối, nhìn là biết không có bạn gái.
Trước đây bố mẹ thấy cậu ấy cả ngày ngoài công việc ra, đối với những thứ khác đều có vẻ vô dục vô cầu, còn lo cậu ấy làm việc đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Quý Thừa Châu nhướn mày: “Không tin? Có muốn thử không?”
Thử cái mẹ gì, cậu ấy sao lại trở nên "thiếu đòn" như hồi bé, không biết lớn bé.
Tôi tức giận bước qua eo cậu ấy, lấy gối đập cậu ấy.
Cái gối không biết đập trúng chỗ nào, cả chiếc giường như con sóng nhấp nhô lên xuống.
Cái giường này lại còn có chức năng đặc biệt.
Tôi không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chế giễu cậu ấy: “Không phải tự nói mình mạnh sao? Sao mới trẻ tuổi đã phải dùng đến thứ này rồi?”
Chưa kịp để tôi chế giễu xong, Quý Thừa Châu trở mình, đè tôi dưới thân.
Theo sự rung động của chiếc giường, cơ thể tôi không kiểm soát được mà cọ xát vào người Quý Thừa Châu.
“Em... em mau đứng dậy.”
KHỐN! Tôi lúc này mới nhận ra tư thế này tệ hại đến mức nào.
Trong căn phòng tối đen, tiếng thở dốc của người trên người tôi bắt đầu nặng nề hơn.
Từng tiếng, từng tiếng, tai tôi không kìm được mà nóng lên.
Quý Thừa Châu không những không đứng dậy, mà còn đè chặt cả người lên tôi, bàn tay lớn thò xuống phía dưới: “Không tin à, vậy chúng ta cùng so xem.”
Cuộc so tài này, phần trước của tôi đều bị mài rách cả rồi.
