"Nằm mãi chán quá, tôi muốn ra ban công ngắm sao."
Tôi đưa cho anh ấy một cái cớ.
"Được."
Hạ Cảnh mừng rỡ, đắp ba lớp chăn lên chiếc ghế nằm đôi rồi mới đỡ tôi ra.
Ấm áp, còn thoải mái hơn cả trong chăn.
Không biết là do đêm ở Kinh Thị quá sáng, hay là do sương mù che khuất ánh sao.
Bầu trời đêm xám xịt, không nhìn thấy một vì sao nào.
"Vậy thì đợi máy bay đi, biết đâu sẽ có máy bay bay qua, cũng lấp lánh đấy."
"Được."
"Anh ôm chặt tôi một chút."
"Được."
Không biết từ lúc nào, Hạ Cảnh đã trở thành người gật đầu với mọi yêu cầu của tôi.
Trong lòng tôi nảy ra một ý xấu.
Giữ giọng điệu bình tĩnh cố ý làm khó anh ấy:
"Vậy anh nói yêu tôi đi."
"..."
Robot Hạ Cảnh chuyên đáp "Được" bị kẹt.
Anh ấy véo véo mặt tôi, cắn nhẹ vài cái lên môi tôi, rồi nói lảng sang chuyện khác:
"Tôi thấy cậu ngày càng tốt hơn rồi, trạng thái hôm nay còn tốt hơn hôm qua.
"Nước ngoài bây giờ có một loại thuốc nhắm trúng đích mới, tôi đã đặt vé máy bay cuối tuần này, đợi cậu chữa khỏi rồi, chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, bắt đầu từ đất nước đó nhé..."
Hạ Cảnh lải nhải không ngừng.
Xem ra tôi đã dồn anh ấy đến mức sắp thành người nói nhiều rồi.
Tôi tựa vào vai anh ấy khẽ cười.
Anh ấy yêu tôi.
Tôi biết mà.
Máy bay mãi không đến, tôi ngáp một cái, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Ngay khi sắp chìm vào giấc ngủ, một cảm giác không chân thật mãnh liệt ập đến.
"Hạ Cảnh? Hạ Cảnh!"
"Tôi đây, tôi đây."
Hạ Cảnh nắm tay tôi đánh thức tôi.
Tôi mơ màng mở mắt, nhìn vẻ tiều tụy như chim sợ cành cong của Hạ Cảnh, buột miệng thốt ra:
"Xin lỗi."
"Không có sao là do thời tiết không tốt, cậu xin lỗi cái gì? Có phải mệt rồi không, tôi bế cậu vào nhé?"
Tôi lắc đầu, cảm thấy cả người đang nhẹ bẫng bay lên:
"Xin lỗi, đã mang đến cho anh nhiều đau khổ như vậy."
Anh ấy vốn là trai thẳng, vốn có thể có một gia đình trọn vẹn, cả nhà vui vẻ.
Là tôi đã ép uốn cong anh ấy, lừa anh ấy đi vào con đường sai lầm, kéo anh ấy trải qua những điều này, và giờ lại phải bỏ lại anh ấy một mình.
Tôi theo đuổi dục vọng cá nhân, nhưng lại hủy hoại cuộc sống của anh ấy.
Nếu có thể gặp lại chính mình năm 19 tuổi, tôi nhất định sẽ bảo nó tránh xa Hạ Cảnh ra.
Nếu con người thật sự có kiếp sau, Hạ Cảnh nhất định đừng bao giờ gặp lại Lâm Quang Viễn nữa.
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
Hạ Cảnh, anh tự do rồi.
Bên tai vang lên tiếng gầm gừ như dã thú, hình như có ai đó đang nói yêu tôi.
END.
