GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 9

Sau khi gửi tin nhắn, Chúc Xuân Hòa hậu tri hậu giác mà đỏ bừng mặt, muốn thu hồi nhưng đã bỏ lỡ thời gian, đành phải đặt điện thoại sang một bên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà vùi đầu vào chăn.

Anh quyết định kệ hết mọi thứ, ngủ trước đã. Anh vốn nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng lại rất nhanh đi vào giấc mộng, ngay cả tiếng rung của điện thoại cũng không nghe thấy.

Anh ngủ một mạch đến 3 giờ chiều mới tỉnh dậy, đầu tóc rối bù như ổ gà, cảm thấy cả người mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Trong phòng ngủ im ắng, không nghe thấy tiếng của ai khác. Anh thẫn thờ ngồi trên giường, ngây người rất lâu mới nhớ ra sờ đến điện thoại.

Mở điện thoại ra mới phát hiện Hàn Đình đã gọi liên tiếp vài cuộc, sau đó thấy anh không nghe nên chuyển sang nhắn tin:

• “Cậu muốn cái gì?”

• “Vì sao không nghe điện thoại, vẫn còn ngủ sao?”

• “Tiểu Chúc như tiểu trư vậy, cậu ngủ lâu quá rồi, bảo bối.”

Rõ ràng đã nói không cho hắn gọi anh như vậy nữa, giờ không ở trước mặt liền có chút không kiêng nể gì.

Cảm giác trống rỗng khi tỉnh giấc giữa trưa của Chúc Xuân Hòa được lấp đầy bởi những cuộc gọi và tin nhắn này.

Anh nhét điện thoại vào túi, loạng choạng bò xuống giường. Quả nhiên trong phòng ngủ không có ai, anh đoán các bạn cùng phòng chắc là đi học rồi.

Anh lần lượt trả lời tin nhắn của Hàn Đình, nói cho hắn biết mình đã tỉnh. Vốn tưởng còn phải đợi một lát mới nhận được hồi âm, lại thấy tên Hàn Đình lập tức xuất hiện dòng chữ “Đang nhập...”.

Anh ghé vào bàn, duỗi thẳng hai tay, dựa điện thoại vào tường. Một giây, hai giây, ba giây... Anh nghiêm túc đếm, tin nhắn mới lập tức xuất hiện.

“Cuối cùng cũng tỉnh ngủ, nghỉ ngơi tốt không?”

Chúc Xuân Hòa cẩn thận suy nghĩ một chút: “Cũng không tệ lắm, ngài không ngủ sao?”

“Trực tiếp bay sang một thành phố khác, không kịp nghỉ ngơi.”

Chúc Xuân Hòa an ủi hắn: “Vậy thật sự rất vất vả. Buổi tối liền có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

“Đúng vậy, nhưng tôi bây giờ rất muốn gặp cậu.”

Cách màn hình, Chúc Xuân Hòa đều có thể tưởng tượng ra ánh mắt và trạng thái của Hàn Đình khi nói những lời này, không chút để ý, mang theo ôn nhu mơ hồ.

Hắn là thật lòng sao? Chúc Xuân Hòa có chút phân không rõ. Khi Hàn Đình đứng trước mặt anh, anh đã không nhìn rõ, bây giờ cách màn hình điện thoại, anh lại càng không nhìn rõ hơn.

Chần chờ hồi lâu, Chúc Xuân Hòa vẫn không hồi âm, có chút buồn bã rũ vai thở dài một hơi.

Chân tình nào phải là thứ dễ dàng như vậy có thể bị người ta nhìn thấy và sờ thấu.

• “Xuân Hòa, cậu đang suy nghĩ cái gì?”

Xúc giác của Hàn Đình luôn nhạy bén, dễ dàng bắt được sự do dự của Chúc Xuân Hòa.

Chúc Xuân Hòa đơn giản nói cho hắn: “Suy nghĩ ngài có phải đang lừa gạt tôi không.” Anh tự giác hòa nhau một ván, cằm gục lên mặt bàn, thần sắc khẩn trương chờ đợi câu trả lời của Hàn Đình.

Anh nghiến răng nghiêm túc tự hỏi một chút, kỳ thật vô luận Hàn Đình cho anh đáp án gì, anh cũng không thể phân biệt thật giả, cho nên anh đều sẽ lựa chọn tin tưởng.

Anh hình như không có quyền lựa chọn, anh chỉ có thể tin tưởng Hàn Đình.

Chúc Xuân Hòa đợi một lát cũng không nhận được hồi âm. Anh chọc vài cái vào màn hình, ý đồ đánh thức người đang lâm vào trầm tư bên kia.

Vấn đề này khó trả lời sao? Anh không hiểu, anh cảm thấy rất đơn giản đi. Rõ ràng ngay trước mặt, hắn còn bịa ra một rổ lời âu yếm, không cần tiền dường như ném vào anh, khiến anh hoa mắt chóng mặt.

Hiện tại qua tuyến điện thoại, ngược lại không nói được những lời này. Anh bịch một tiếng úp điện thoại xuống bàn.

Anh quyết định nếu Hàn Đình hôm nay không thể cho anh một câu trả lời vừa lòng, anh liền, anh liền —— cảm xúc vừa mới đắc ý trong nháy mắt sụp đổ, thật sự nghĩ không ra phương thức trừng phạt nào tốt, tổng cảm giác vô luận là loại nào cũng sẽ bị Hàn Đình dễ dàng hóa giải.

Thật là kỳ quái, từ sau khi gặp được Hàn Đình, cả người anh đều trở nên rất kỳ quái.

Anh ôm lấy trái tim đang đập thình thịch trong ngực. Đây là cảm giác yêu đương sao? Hóa ra thích một người sẽ làm người ta trở nên mù quáng, trở nên không giống chính mình, trở nên rất kỳ quái.

Cái bụng kêu ùng ục không cho phép anh tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc của mình.

Chúc Xuân Hòa nắm chặt nắm tay, dù thế nào đi nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy bụng. Anh lấy thẻ cơm vội vội vàng vàng chạy về phía căng tin trường học.

Vừa xuống lầu đã bị robot giám sát chặn lại, thẩm tra đối chiếu thông tin học sinh.

Chúc Xuân Hòa buồn bực nói ra tên và mã số sinh viên. Sau khi xác minh không sai, robot giám sát bảo anh đến văn phòng của nó một chuyến.

Không phải chứ, anh cũng đâu có làm gì trái với quy định đâu, sao lại tìm đến anh nữa rồi.

Chúc Xuân Hòa khóc không ra nước mắt, ủ rũ đi theo robot giám sát vào văn phòng quản lý ký túc xá, lại bị nhét vào tay một phần cơm. Robot giám sát theo khuôn phép nói cho anh: “Là người nhà cậu đưa tới.”

Người nhà? Chúc Xuân Hòa đoán ngay ra là trợ lý của Hàn Đình đưa tới.

Anh lần nữa xách theo "cơm hộp tình yêu" về ký túc xá. Lần này phần lượng rất thích hợp, vừa đủ cho một mình Chúc Xuân Hòa ăn.

Bên trong chỉ có một chén mì sợi và một khối bánh kem. Chúc Xuân Hòa ngửi mùi mì sợi, ký ức lại giống như quay về đêm hôm đó, ở bờ biển, trong con hẻm nhỏ, dưới ánh trăng, bên cạnh pháo hoa...

Anh mặc không lên tiếng mở đũa, cho dù đã chờ đợi cả một buổi chiều, nước mì vẫn duy trì độ ấm vừa phải, vừa vặn có thể an ủi trái tim Chúc Xuân Hòa lúc này.

Người máy nhỏ ở trên kệ linh hoạt chui xuống, chạy đến ngồi trong tầm tay anh: “Xuân Hòa Xuân Hòa, ngài đang ăn cái gì?”

Anh cố ý gắp mì sợi lên làm Chúc Mễ Mễ ghé sát vào ngửi mùi: “Là mì sợi đó, rất thơm phải không!”

Robot liên tục gật đầu: “Vậy Xuân Hòa, ngài có thích không?”

Chúc Xuân Hòa dừng lại một khắc vi diệu, như thể nhìn thấy thần sắc giống Hàn Đình trên mặt con robot này.

Anh vội vàng lắc đầu, ném ý tưởng không thực tế ra khỏi đầu. Sao có thể chứ? Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh trả lời: “Ừm, tôi rất thích.”

Anh thích cái cảm giác cả người ấm áp sau khi ăn mì xong, rất thoải mái, như là vừa ngâm suối nước nóng.

Người máy nhỏ cười lên: “Vậy ngài sẽ vui vẻ hơn một chút không?”

Chúc Xuân Hòa cẩn thận đậy hộp cơm lại, nghiêm túc gật đầu: “Sẽ chứ.” Hiện tại anh xác thực vui vẻ hơn rất nhiều.

Anh đặt chiếc bánh kem nhỏ ra trước mặt, dùng muỗng múc một khối bơ lớn nhét vào miệng. Khoang miệng bị vị ngọt lấp đầy.

Anh đột nhiên cảm thấy một tia hạnh phúc, muốn chắp tay cảm tạ thượng đế, vì đã cho anh nếm được chiếc bánh kem ngon như vậy.

Người máy nhỏ đứt quãng nói chuyện phiếm với anh, cảm xúc của Chúc Xuân Hòa cũng trở nên vui vẻ không ít.

Sau khi lấp đầy bụng, Chúc Xuân Hòa thu dọn rác trên bàn, thay quần áo, đeo ba lô chuẩn bị đi thư viện tự học. Người máy thấy anh phải đi, vội vàng giơ đồng xu lên nhét vào túi anh.

Chúc Xuân Hòa khó hiểu. Chúc Mễ Mễ nâng đầu sắt lên nói với anh: “Mang theo đồng xu may mắn, nói không chừng sẽ có chuyện tốt xảy ra.”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu robot, vẫn là nghe lời mà cất đồng xu đi: “Chúc cậu có được một ngày tốt đẹp, Xuân Hòa.”

Anh sảng khoái vẫy tay từ biệt robot, nhắn tin trong nhóm phòng ngủ nói mình đi thư viện, rồi chuyển lại sang giao diện tin nhắn với Hàn Đình, nhưng trước sau không thấy hồi âm mới nào.

Chắc là đi bận rồi.

Anh không suy nghĩ chuyện này nữa, ném rác xong thì đi về phía thư viện.

Thời điểm này thư viện không có nhiều người, đại đa số mọi người đều đi ăn cơm chiều.

Chúc Xuân Hòa chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, đặt điện thoại di động ở chế độ im lặng nhét vào ba lô, bắt đầu học tập mà trong lòng không có vật ngoài.

Tập trung hết mình vào một việc gì đó luôn làm thời gian trôi qua nhanh hơn. Thoáng chốc đã đến giờ thư viện đóng cửa.

Chúc Xuân Hòa vội vàng đứng dậy thu dọn ba lô, rời khỏi thư viện trước khi robot quét dọn va vào chân mình.

Anh thả lỏng vươn thẳng cơ thể, giữa hơi thở tràn ngập hương vị thanh triệt của màn đêm. Chúc Xuân Hòa không kiềm lòng được mà chạy. Anh đuổi theo ánh trăng suốt đường đến ký túc xá.

Anh chạy vào thang máy không một bóng người, khom lưng chống đầu gối, không nhịn được cười lớn.

Thang máy dừng ở lầu sáu. Chúc Xuân Hòa bước nhanh trở về phòng ngủ. Ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lúc lấy điện thoại ra, Chúc Xuân Hòa vẫn không nhịn được bấm trở lại giao diện trò chuyện tìm kiếm Hàn Đình, người dường như đã biến mất khỏi thế giới của anh.

Anh gửi đi một dấu chấm hỏi. “?”

Lại gửi đi một dấu chấm than. “!”

Chúc Xuân Hòa nghĩ, anh thật sự muốn tức giận.

Chui vào toilet rửa mặt đánh răng xong, Chúc Xuân Hòa một lần nữa thay xong áo ngủ, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Ngày mai anh có tiết học sớm lúc 8 giờ. Lâm Càn đi đến mép giường anh, nhẹ nhàng kéo một chút rèm giường: “Sao vậy?” Chúc Xuân Hòa kéo rèm giường lên một chút, lộ ra đôi mắt đen tròn nhìn Lâm Càn.

“Những lời tớ nói trước đây, cậu đừng để trong lòng.” Lâm Càn muốn anh đưa tay ra. Chúc Xuân Hòa ngoan ngoãn đưa tay ra, lại thấy Lâm Càn đeo một chiếc vòng tay mới vào cổ tay anh.

Chúc Xuân Hòa kinh ngạc lập tức kéo rèm giường ra ngồi dậy, ngay lập tức muốn gỡ vòng tay xuống trả lại: “Cậu làm gì vậy, tớ đâu có giận cậu.”

Lâm Càn lại không cho: “Không phải cậu sắp sinh nhật sao, đây là quà sinh nhật tớ tặng trước cho cậu. Xem xem có thích không?”

Chiếc vòng tay đính một đầu chó nhỏ vàng rực rỡ. Chúc Xuân Hòa cẩn thận vuốt ve dây xích: “Nhưng cái này cũng quá quý trọng, tớ làm sao có thể nhận lễ vật quý như vậy của cậu chứ?”

Chúc Xuân Hòa không tán đồng nhíu mày. Lâm Càn tùy ý xua tay: “Thật không đáng bao nhiêu tiền, không tin thì cậu tự mình đi tìm kiếm.”

Chúc Xuân Hòa không tin lời nói dối của cậu ấm nhà giàu, lập tức mở điện thoại chụp ảnh tìm kiếm sản phẩm.

Giá cả sản phẩm hiện ra phía sau rõ ràng theo ba cái số 0, một món trang sức vàng nhỏ như vậy, lại phải hơn một ngàn, bằng hơn một tháng sinh hoạt phí của anh.

Lâm Càn ghé vào mép giường anh cười nhướng mày: “Tớ nói rồi, không đáng bao nhiêu tiền mà.”

Chúc Xuân Hòa: “Cái này bằng hơn một tháng sinh hoạt phí của tớ, sao có thể gọi là không đáng bao nhiêu tiền chứ, thật là.”

Lại từ chối vài câu, ngược lại khiến anh trở nên làm bộ làm tịch, Chúc Xuân Hòa đơn giản nhận lấy vòng tay, chân thành nói lời cảm tạ với hắn: “Cảm ơn cậu nha Lâm Càn.”

Anh đã lâu không tổ chức sinh nhật. Ký ức về sinh nhật trước đây còn dừng lại ở lúc học tiểu học, mẹ Chúc tự tay làm cho anh một chiếc bánh kem, bơ tan chảy dưới nhiệt độ phòng, chờ anh tan học về chỉ nhìn thấy một khối bánh kem bị đổ sụp, nhưng đó là chiếc bánh kem ngon nhất anh từng ăn trong ký ức.

Anh trân trọng sờ sờ chiếc vòng tay, nghĩ đến sinh nhật mình rõ ràng là tuần sau, Lâm Càn nói là quà sinh nhật, rõ ràng chính là quà xin lỗi.

Lâm Càn gãi gãi gáy: “Vậy bây giờ cậu vui vẻ hơn chưa?”

“Ừm, rất vui vẻ.” Chúc Xuân Hòa cười tủm tỉm dùng sức gật đầu. Lâm Càn lúc này mới an tâm hừ ca trở lại giường mình.

Chúc Xuân Hòa buông rèm giường, lật mình vào trong chăn. Anh giơ tay lên lắc lắc chiếc vòng tay, con ch.ó nhỏ đó đang cười với anh.

Tâm tình rất tốt, anh trở mình, nghĩ đến sinh nhật Lâm Càn là vào kỳ nghỉ hè. Anh hạ quyết tâm tích góp tiền, cũng tặng cho Lâm Càn một phần quà sinh nhật thật tốt.

Nghĩ nghĩ liền tự nhiên mà ngủ thiếp đi.

Chúc Xuân Hòa ngủ một giấc không mộng mị, thức dậy trước khi đồng hồ báo thức vang lên, nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức để tránh đánh thức các bạn cùng phòng còn đang ngủ say.

Anh tay chân nhẹ nhàng rửa mặt đánh răng xong, thu dọn ba lô ra khỏi cửa. Hôm nay phải đi học ở tòa nhà khu giảng đường hơi xa một chút, anh cần tìm một chiếc xe điện dùng chung có thể sử dụng.

Vừa xuống lầu đã thấy Thân Danh chờ ở bên ngoài. Chúc Xuân Hòa phồng má. Hôm nay anh cũng không nhận được tin nhắn của Hàn Đình. Rõ ràng nhớ là đã sắp xếp người tới đưa bữa sáng cho anh, nhưng không trả lời tin nhắn của anh là sao đây? Anh thật sự khó có thể lý giải mạch não của Hàn Đình.

Anh nhận lấy bữa sáng và từ biệt Thân Danh, lại thấy Thân Danh đuổi theo, lễ phép gật đầu với anh: “Chúc tiên sinh, Hàn tổng có chuyện muốn tôi chuyển lời cho ngài.”

Chúc Xuân Hòa không muốn nghe lời Hàn Đình nói từ miệng người khác, nhưng anh cũng không muốn làm khó Thân Danh, dù sao Thân Danh cũng chỉ là một người làm công bình thường.

Anh liếc nhìn thời gian, miễn cưỡng gật đầu: “Hắn muốn nói gì với tôi?”

Thân Danh dứt khoát lấy điện thoại ra, vừa đeo tai nghe, vừa phát bản ghi âm trò chuyện.

Giọng Hàn Đình trải qua xử lý của dòng điện, mang theo ôn nhu mơ hồ: “Xuân Hòa, cậu đang giận sao? Nếu cậu đang giận thì có thể thỉnh cầu cậu chờ tôi trở về dỗ dành cậu được không? Làm ơn.”

Thân Danh siết chặt lỗ tai, hắn thật sự khó có thể tiếp nhận vị Boss bình thường sát phạt quyết đoán trước mặt hắn lại đang dùng giọng nói nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với tiểu tình nhân của mình.

Cả người hắn nổi da gà, hận không thể hỏi Hàn tổng đòi một phần bồi thường tinh thần.

Chúc Xuân Hòa mím môi, không nhìn ra thần sắc gì.

Sau khi chuyển lời xong, Thân Danh liền tính toán rời đi. Chúc Xuân Hòa gọi lại hắn: “Trợ lý Thân.” Thân Danh dừng bước, chờ anh nói xong: “Ngài có biết vì sao Hàn tổng của các ngài không trả lời tin nhắn của tôi không?”

Thần sắc bình tĩnh nhất quán của Thân Danh xuất hiện một thoáng kinh ngạc. Chúc Xuân Hòa cũng ý thức được mình hỏi một câu hỏi ngu xuẩn, có chút ngượng ngùng liên tục xua tay, bảo Thân Danh quên lời mình nói đi.

Thấy bộ dáng Chúc Xuân Hòa xác thực hoàn toàn không biết hành trình của Hàn tổng, Thân Danh cẩn thận mở miệng trả lời: “Theo tôi được biết, là đi Tây Thành Hưng Khoa đàm phán công việc hợp tác cụ thể. Phong cách làm việc của Hưng Khoa hoàn toàn không hợp với công ty chúng tôi, nhưng thương vụ này rất quan trọng. Hiện tại Hàn tổng đang bị kẹt lại đó.”

Cho nên Hàn Đình hiện tại rất bận, bận đến không có thời gian đi xử lý những cảm xúc nhỏ của anh, đành phải tạm thời gác lại chúng.

Chúc Xuân Hòa nhéo móc treo ba lô không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể buồn bã gật đầu vài cái, sau đó cầm bữa sáng chạy đi tìm xe điện dùng chung.

Thân Danh chụp lại bóng lưng Chúc Xuân Hòa nghênh ngang rời đi gửi cho lão bản, quả nhiên không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Tự giác nhiệm vụ hoàn thành, Thân Danh toàn thân thoải mái rời khỏi trường học.

Lúc này, Chúc Xuân Hòa cũng đã đến phòng học. Chưa đến giờ học, phòng học không một bóng người. Anh đơn giản tìm một góc ăn bữa sáng.

Mở hộp cơm ra thấy bên trong đựng hoành thánh nhỏ, bên cạnh còn đặt một phần pudding gạo.

Chúc Xuân Hòa thật sự rất tò mò, những món ngọt này là Hàn Đình làm sao? Mặc dù Hàn Đình thoạt nhìn hoàn toàn không giống người sẽ nấu cơm, càng miễn bàn làm điểm tâm ngọt.

Chúc Xuân Hòa ăn từng miếng bữa sáng hôm nay. Anh lấy điện thoại ra, nhắn cho Hàn Đình: “Tôi giận rồi, hiện tại không muốn nói chuyện với ngài.”

Do dự một lát sau, dứt khoát kiên quyết kéo Hàn Đình vào danh sách đen.

Tên Hàn Đình trong nháy mắt biến mất khỏi danh sách tin nhắn của anh. Chúc Xuân Hòa hít một hơi thật sâu rồi thở ra, đặt điện thoại sang một bên không nhìn nữa.

Anh húp một ngụm, nuốt pudding vào bụng, ăn luôn cả tâm trạng tồi tệ cùng với nó.

 

back top