Ta lại nhìn Mộ Dung Chiêu, nói nhỏ: "Tam đệ... ngươi cười khiến ta có hơi lạnh..."
Nụ cười ôn nhu trên mặt Mộ Dung Chiêu lập tức đông cứng lại.
【Lạnh? Ca ca, rất nhanh thôi ngươi sẽ nóng lên... Ta bảo đảm.】
Hắn cố gắng điều chỉnh nét mặt, trông thậm chí có chút vô tội:
"Thần đệ... không cười nữa."
Nhưng trong lòng hắn lại đang tính toán:
【Xem ra Ca ca thích thẳng thắn hơn? Cũng tốt, đỡ phải vòng vo. Tối nay cứ để hắn biết, ai mới là người có thể sưởi ấm cho hắn.】
Nhìn hai vị Hoàng huynh vì một câu nói của ta mà "kiềm chế", nhưng những ý nghĩ nóng bỏng trong lòng bọn họ lại gần như muốn nhấn chìm ta.
Má ta nóng rực, cảm giác mình như một chú cừu non rơi vào hang sói, xung quanh đều là những đôi mắt xanh lè.
Kế sách giả bệnh này, hình như... hơi quá đà rồi thì phải?
Ta thoáng thấy yết hầu Mộ Dung Uyên chuyển động.
Ta còn nhìn thấy đoạn dây xích vàng tinh xảo trong tay áo Mộ Dung Chiêu phản chiếu ánh nến, lóe lên ánh sáng mờ ám.
Ô ô ô...
Ta đã nói là ta không cần ngôi Hoàng đế rồi mà.
Bây giờ phải làm sao đây?
