Ta nhanh chóng rúc vào lòng hắn hơn, thút thít nói nhỏ:
"Vậy ngươi có thể... đừng khóa ta lại không? Ta cam đoan sẽ không chạy, ta chỉ là... sợ bóng tối, sợ bị nhốt..."
Đây cũng là lời thật.
Năm bảy tuổi vì cứu họ mà đập đầu bị thương, ta đã ở trong hầm băng tối tăm quá lâu, để lại ám ảnh.
Cơ thể Mộ Dung Chiêu cứng đờ, cánh tay ôm ta siết chặt lại, cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài gần như không nghe thấy.
"Được." Hắn khàn giọng nói, "Không khóa."
【... Không khóa, Ca ca cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta, vậy ta sẽ đợi Ca ca ngủ muộn một chút rồi mới làm cái này, cái kia với hắn.】
Ta nuốt nước miếng.
Quả thật có hơi sợ.
Tam đệ rốt cuộc là phát điên từ khi nào?
Làm sao mà lại phát điên được?
Mẫu Hậu đã nói, ta là ca ca, phải làm gương cho đệ đệ.
Vậy ta có nên giảng đạo lý cho hắn không?
"Tam đệ, ta là ca ca của ngươi, ngươi biết không?"
Tam đệ nhíu mày, "Biết chứ."
"Tam đệ đệ, Mẫu Hậu nói, chúng ta là... là tam tử đoạt đích, ta không đoạt nữa, ta nhường ngôi vị Hoàng đế cho ngươi, ngươi thả ta đi được không?
Hồi nhỏ ca ca còn cứu mạng ngươi nữa mà. Ca ca còn phải đi cưới vợ sinh con, Mẫu Hậu nói, nam tử lớn lên đều phải cưới vợ."
"Cái gì? Ngươi muốn cưới vợ?"
Mộ Dung Chiêu đột nhiên lớn tiếng quát, dọa ta giật mình.
Hắn dường như rất tức giận, vù một cái đứng dậy... rồi xông ra ngoài...
