Cuối cùng, Mộ Dung Chiêu cũng tìm thấy chìa khóa, run rẩy mở khóa vàng.
Mộ Dung Uyên một tay bế xốc ta lên, dùng áo choàng ướt đẫm của mình quấn chặt lấy ta.
"Đi!"
Hắn gầm lên một tiếng, cùng Mộ Dung Chiêu một người bên trái, một người bên phải, bảo vệ ta, như Tu La phá vỡ địa ngục, xông ra ngoài c.h.é.m giết.
Mũi tên b.ắ.n tới từ nơi tối tăm, Mộ Dung Chiêu không chút do dự nghiêng người chắn cho ta, mũi tên sắc bén xuyên qua vai hắn.
Có phản quân vung đao c.h.é.m tới, Mộ Dung Uyên ôm ta không thể dùng hết sức, liền dùng giáp trụ cánh tay cứng rắn đỡ lấy, cánh tay bị cắt một vết sâu đến tận xương, m.á.u chảy đầm đìa.
Họ dường như không cảm thấy đau đớn, trong mắt chỉ có một con đường—đưa ta xông ra ngoài.
Cuối cùng, chúng ta cũng xông ra khỏi biển lửa, đến được quảng trường tương đối an toàn.
Mộ Dung Uyên nhẹ nhàng đặt ta xuống, căng thẳng kiểm tra xem ta có bị thương không.
Mộ Dung Chiêu ôm lấy vai đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ bước đến trước mặt ta.
"Không sao rồi... Ca ca, không sao rồi..."
Hắn cười yếu ớt, muốn lau đi vết tro bụi trên mặt ta.
Ta nhìn vết thương vẫn đang rỉ m.á.u trên vai hắn, nhìn cánh tay m.á.u thịt lẫn lộn của Mộ Dung Uyên, nhìn bộ dạng họ vì cứu ta mà gần như liều cả mạng sống, tất cả sự sợ hãi, uất ức, giận dữ trước đó, đều bị một cảm xúc chua xót, to lớn nhấn chìm.
"Vì sao..."
Giọng ta khàn đặc, nước mắt cuối cùng cũng vỡ òa.
"Vì sao phải quay lại cứu ta... Các ngươi không phải... chỉ muốn nhốt ta thôi sao..."
Mộ Dung Uyên nhìn nước mắt ta tuôn trào, luống cuống không biết làm gì, cuối cùng chỉ có thể vụng về dùng cánh tay không bị thương ấn ta vào lồng n.g.ự.c nhuốm m.á.u của hắn.
"Đồ ngốc!"
Giọng hắn khàn khàn.
"Không nhốt ngươi, làm sao lừa được những ánh mắt trong bóng tối! Làm sao khiến bọn chúng tưởng rằng huynh đệ chúng ta tương tàn, mà thả lỏng cảnh giác!"
Mộ Dung Chiêu dựa sát vào, hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo:
"Phụ Hoàng... bị Lâm Thái Phó và Trần tướng quân liên thủ hạ độc... Bước tiếp theo của bọn chúng, chính là trừ khử ngươi, người có danh phận chính đáng..."
"Chúng ta chỉ có thể... đặt ngươi ở nơi 'an toàn nhất', cũng là nơi khiến người khác không ngờ tới nhất... ngay dưới mí mắt chúng ta..."
"Những lời hỗn xược kia... phần lớn là để chọc giận ngươi thôi... Tại ngươi... lại dám nói muốn cưới vợ..."
Giọng hắn ngày càng nhỏ, cuối cùng không chống đỡ nổi, ngất lịm đi.
Ta như bị sét đánh, cứng đờ trong lòng Mộ Dung Uyên.
Thì ra...
Cái gọi là giam cầm, cái gọi là sỉ nhục, cái gọi là huynh đệ tranh chấp...
Toàn bộ đều là vở kịch diễn cho lũ phản đảng xem?
Là để trong Hoàng cung đầy rẫy nguy hiểm này, dùng cách cực đoan đó, bảo vệ ta được an toàn?
Những tiếng lòng trần trụi kia của bọn họ, sự chiếm hữu điên cuồng đó, rốt cuộc đã lẫn bao nhiêu phần chân tâm, bao nhiêu phần là diễn kịch để vở kịch thêm chân thật, và bao nhiêu phần là cảm xúc bị bóp méo vì áy náy và sợ hãi mất đi?
Ta không thể phân biệt được nữa.
Ta nhìn Mộ Dung Chiêu đang hôn mê, nhìn Mộ Dung Uyên đang ôm chặt ta, cơ thể vẫn run rẩy nhè nhẹ.
Nhìn những vết thương, những giọt m.á.u họ đã chịu, đã đổ vì ta.
Bức tường băng dày cộm trong lòng ta, vào khoảnh khắc này, đổ sập.
Ta đưa tay ra, ôm lại vòng eo cường tráng nhuốm m.á.u của Mộ Dung Uyên, vùi mặt vào bộ giáp trụ dính m.á.u của hắn, khóc không thành tiếng.
"Đại ca... Tam đệ..."
Cơ thể Mộ Dung Uyên đột ngột cứng đờ, sau đó, càng dùng sức ôm chặt ta hơn.
Hắn cúi đầu, cằm tựa vào đỉnh đầu ta, phát ra một tiếng thở dài nặng nề, như trút được gánh nặng.
"May mà... ngươi không sao. Ta thật sự yêu ngươi... yêu đến mức không biết phải làm sao cho phải?"
"Nhị ca ca, ta cũng yêu ngươi..."
