Ta được an trí trên chiếc long sàng khổng lồ đó, sau lưng là chăn gấm mềm mại, trước mặt là hai vị "huynh trưởng" với ánh mắt rực lửa.
Không khí đặc quánh đến mức gần như nghẹt thở.
Ta siết chặt vạt áo, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:
"Ta... Ta hơi chóng mặt..."
Đây là lời thật, bị tiếng lòng điên cuồng của bọn họ oanh tạc, không chóng mặt mới là lạ.
【Đại ca: Chóng mặt? Vừa hay, mềm nhũn ra càng tiện cho lão tử hành sự. Vòng eo này ôm lấy... không biết có chịu đựng nổi không?】
Bề ngoài: "Phế vật quả nhiên yếu ớt."
【Tam đệ: Ngất đi cũng tốt, khỏi phải giãy giụa. Bộ triều phục Thái tử này... từng lớp từng lớp lột ra, nhất định sẽ rất thú vị.】
Bề ngoài: "E rằng là bị nhiễm phong hàn, đệ hiểu chút y lý, để đệ xem cho ca ca."
