HẮN ĐÃ QUÊN TÔI SAU 6 NĂM GIAM CẦM

Chương 22

Tiêu Hằng biết rõ mình đang làm chuyện vô ích, nhưng cảm giác này thật sự rất sảng khoái.

Trong sự im lặng, bữa cơm này cũng kết thúc.

Tiêu Hằng tự nhiên đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, mang hết chén nồi bát đĩa vào bếp rửa. Toàn bộ động tác đều trôi chảy, không vướng mắc.

Hình Vân ngây người ra.

Cậu vội vàng đứng dậy, định nhận lấy cái mâm từ tay Tiêu Hằng.

Tiêu Hằng lại dang tay ra, cậu không ngừng bước chân, thế là nhào thẳng vào lòng hắn.

Bởi vì khi cơ thể mất thăng bằng, cơ bắp sẽ phản xạ có điều kiện nắm lấy thứ gì đó để tránh bị ngã.

Hình Vân cứ thế, ôm lấy eo Tiêu Hằng.

Khi cậu nhận ra hành động của mình, cậu không lập tức buông tay, mà cứng đờ một lúc lâu, rồi mới giống như con rùa đen chậm chạp, từ từ buông tay ra, sau đó chậm rãi lùi về sau hai bước.

Ánh mắt nửa cười nửa không của Tiêu Hằng, càng làm tăng thêm sự xấu hổ của cậu.

Cậu há miệng thở dốc, cố gắng phát ra âm thanh. Dây thanh âm lại căng cứng đến muốn chết.

Mới giây trước vừa từ chối người ta, giây sau đã nhào vào lòng. Thật sự xấu hổ không tả xiết.

Tiêu Hằng nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu, khẽ cười thành tiếng, tiếng cười tràn đầy sung sướng:

【 Sư đệ, vòng tay sư huynh vĩnh viễn rộng mở vì em, em muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu, ngàn vạn lần đừng ngại ngùng. 】

Hình Vân lấy cớ máy giặt còn có quần áo, lẩn trốn mà rời đi.

Ánh nắng chiều mùa thu vừa vặn, ấm áp. Ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào người Tiêu Hằng đang rửa chén, xua tan cái lạnh lẽo của mùa thu.

Dưới lầu có trẻ con đang nô đùa, Tiêu Hằng vừa rửa chén vừa xuyên qua cửa sổ nhìn xuống. Một cảm giác hạnh phúc bình dị bỗng dưng nảy sinh.

Những thứ xa hoa truỵ lạc sớm đã chán ghét kia, so với khoảnh khắc này, bỗng chốc hóa thành mây khói.

Tiêu Hằng rửa chén xong, đi ra khỏi bếp thì Hình Vân cũng vừa bước ra khỏi phòng.

Hình Vân khéo léo ra lệnh đuổi khách.

【 Sư huynh, hôm nay anh không có hoạt động nào khác sao? 】

Tiêu Hằng rút một tờ giấy ăn lau tay, chậm rãi đi về phía cậu.

Đôi mắt Tiêu Hằng nhìn chó cũng thấy thâm tình, đặc biệt là khi hắn nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi sẽ cảm thấy, ngươi chính là toàn bộ thế giới của hắn.

Hình Vân đứng im ở đó, mãi đến khi Tiêu Hằng đến trước mặt cậu, cậu mới lùi về sau một bước.

【 Sư huynh. 】

【 Em sợ gì, sư huynh cũng sẽ không ăn thịt em, vừa hay tối hôm qua em nôn, anh đã giúp em xin phép đạo diễn Chu nghỉ rồi. Buổi tối sư huynh vừa vặn cũng không có việc gì, hay là em dẫn sư huynh đi dạo đó đây, để sư huynh làm quen một chút với cảnh vật trong nước. 】

Tiêu Hằng sợ bị từ chối, lại thêm một câu, cắt đứt đường lui của cậu.

【 Làm không thành người yêu, chẳng lẽ tình nghĩa sư huynh đệ cũng không còn sao? 】

Hình Vân ngẩn người ra, bất đắc dĩ đồng ý.

Gần đến Tết, không khí năm mới trên đường phố đặc biệt đậm đà, khắp nơi là đèn lồng đỏ và câu đối.

Những ca khúc chúc mừng năm mới như "Cung hỉ phát tài", vang vọng khắp đường phố.

Tiêu Hằng là Hoa kiều Mỹ, từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ. Hắn vô cùng tò mò với không khí ăn Tết trên đường phố.

【 Sư đệ, Tết này em định ở lại Bắc Kinh, hay về nhà. 】

Tiêu Hằng nghiêng đầu liếc nhìn cậu.

Hình Vân không hề nghĩ ngợi liền buột miệng thốt ra:

【 Về nhà, ăn Tết cùng mẹ. 】

Dạo xong siêu thị gần đó, mua chút đồ dùng sinh hoạt, bọn họ xách theo hai túi lớn đi về nhà.

Dọc đường đi, Hình Vân và Tiêu Hằng trò chuyện rất nhiều về chủ đề phát triển khoa học kỹ thuật. Hình Vân dự đoán tương lai xe điện sẽ phổ biến thay thế xe chạy bằng dầu, công nghệ không người lái cũng sẽ phổ biến phục vụ đại chúng.

Mắt Tiêu Hằng sáng rực lên, ẩn chứa chút hưng phấn.

【 Dầu mỏ là loại tài nguyên không thể tái sinh, sớm muộn gì cũng có ngày dùng hết, nhưng năng lượng điện tái sinh quả thực có hy vọng hơn để trở thành nguồn năng lượng chủ yếu cho sức sản xuất khoa học kỹ thuật giai đoạn tiếp theo. 】

Không thể không nói, Hình Vân và Tiêu Hằng cực kỳ hợp nhau trong chủ đề nói chuyện này, càng trò chuyện càng cảm thấy đối phương là tri kỷ của nhau.

Hận không thể gặp nhau sớm hơn mười năm, đem hết mọi chuyện ra mà nói.

Chỉ trong khoảng nửa giờ nói chuyện, những lời Hình Vân đã nói ra thậm chí còn nhiều hơn suốt sáu năm ở bên Phó Hân Châu.

Sáu năm đó, cậu thường xuyên đóng vai một người câm và kẻ điếc.

Phó Hân Châu thường xuyên tức giận đến dậm chân, khi cảm xúc dâng trào liền đá cậu.

Sau đó, lại như c.h.ế.t đi sống lại, mặt mày ủ rũ, hèn mọn xin lỗi cậu, đảm bảo đây là lần cuối cùng.

Hình Vân chìm vào hồi ức quá khứ.

Tiêu Hằng miệng lưỡi lưu loát, không ngừng bàn luận với cậu về sự phát triển của khoa học kỹ thuật.

Thậm chí còn dự đoán được trong mười năm tới, sẽ có máy bay không người lái được sản xuất quy mô lớn. Không khí trò chuyện như vậy, khiến Hình Vân cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng sung sướng.

Khi sắp về đến nhà, có hai người đàn ông cử chỉ thân mật đi ngược chiều tới. Tiêu Hằng ghé sát về phía cậu. Hắn có chút nghịch ngợm nháy nháy mắt với cậu:

【 Sư đệ, em xem tình cảm của họ thật tốt biết bao. 】

Hình Vân mím môi cười nhạt, không nói gì.

Tiêu Hằng thấy cậu vẫn giữ im lặng, có chút không vui bĩu môi, oán trách nói:

【 Em không cảm thấy cuộc sống mà em cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm rất nhàm chán sao? 】

【 Cũng tạm. 】

【 Hừ, em đừng lừa anh, anh liếc mắt một cái là nhìn ra gần đây thần kinh em có chút mất cân bằng. Em cần một chút tình yêu, em cần một người đàn ông. 】

Hình Vân bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn chọc cho bật cười.

【 Sư huynh, anh đổi nghề làm bác sĩ từ khi nào vậy? 】

【 Xem bệnh có gì khó? Anh còn biết xem mạch hỉ nữa cơ. Lại đây, sư huynh bắt mạch cho em. 】

Tiêu Hằng nói xong, một tay nắm lấy cổ tay cậu.

Hình Vân biết hắn đang đùa, cười rút tay về.

Tiêu Hằng lại nhân lúc cậu sắp rút tay về, nắm lấy tay cậu, rồi mười ngón tay đan vào nhau.

Giờ phút này, tim Tiêu Hằng đập mạnh mẽ, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt hắn trước sau nhìn thẳng phía trước, không dám quay đầu lại liếc cậu một cái.

Đầu óc Hình Vân trong nháy mắt trống rỗng.

Một trận gió lạnh thổi qua, lá rụng khô vàng bay lả tả.

Cậu cảm nhận được độ ấm nóng bỏng từ lòng bàn tay hắn, cảm nhận được làn da mềm mại tinh tế của hắn. Tim cậu khẽ run lên.

Đây là một loại cảm giác rất vi diệu. Cậu không nói rõ được, logic đằng sau cảm giác này. Vì thế, cậu đơn giản quy kết là cảm giác bài xích với đồng tính.

Tiêu Hằng thấy cậu không rút tay về, vì thế được voi đòi tiên nắm chặt hơn.

Trong lúc hắn đang thầm vui sướng thì, Hình Vân lại một lần nữa đánh vỡ ảo tưởng của hắn:

【 Sư huynh, buông tay. 】

Tiêu Hằng nghe vậy, chỉ có thể không tình nguyện buông tay cậu ra.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Tiêu Hằng thầm miêu tả lại một lần đôi tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng của cậu.

Tiêu Hằng thậm chí cảm thấy, đôi tay đẹp như vậy mà không đi chơi dương cầm thì thật đáng tiếc.

Suốt quãng đường không ai nói chuyện.

Về đến nhà, Tiêu Hằng chủ động giành lấy túi đồ trên tay cậu, đem thức ăn bên trong nhét vào tủ lạnh.

Hình Vân nhìn đồng hồ treo trên tường, cười nói:

【 Sư huynh, đã bốn giờ chiều rồi, anh không về sao? 】

Tiêu Hằng ngồi xuống ghế sô pha, ngả người ra sau, rõ ràng là tư thế ăn vạ không chịu đi. Mặc dù hành vi kiêu ngạo, nhưng ngữ khí của hắn lại héo rũ, mang một vẻ đáng thương:

【 Sư huynh muốn ở lại chỗ em, ăn một bữa cơm chiều không được sao? 】

【 Sư huynh. 】

Hình Vân có chút bất đắc dĩ.

【 Chỉ một lần thôi. Sư huynh muốn ăn cơm em làm. 】

Tiêu Hằng nhìn chằm chằm, khuôn mặt ôn tồn lễ độ lại làm nũng, không ai có thể chịu nổi.

Hình Vân vẫn là mềm lòng. Cậu luôn có cái tật xấu là không thể từ chối người khác. Với Tiêu Hằng, cậu cũng chỉ kiên trì được vài lần, rồi hoàn toàn đầu hàng.

Hình Vân tính làm vài món ăn gia đình sở trường. Khi cậu xào rau, cậu nghiêm túc chuyên chú giống như đang làm việc.

Đến nỗi, Tiêu Hằng đến gần cậu, vòng tay ôm cậu từ phía sau, cậu cũng không hề hay biết. Hơi thở ấm áp phả vào chiếc cổ mẫn cảm của cậu.

Động tác xào xương sườn của cậu chậm lại.

【 Sư huynh, anh....】

【 Sư huynh đeo tạp dề cho em, nếu không quần áo dễ bị dầu mỡ làm bẩn. 】

Tiêu Hằng nói xong, thu tay lại, kéo ra phía sau cậu, nhanh nhẹn thắt một cái nơ bướm.

Tiêu Hằng như không nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt cậu, đứng ở một bên như không có chuyện gì, có chút say mê nói:

【 Thơm quá, muốn nhanh chóng được ăn món ăn ngon thế này...】

Miệng hắn nói như vậy, nhưng đôi mắt lại trước sau nhìn chằm chằm Hình Vân.

Hình Vân bị hắn nhìn đến ngượng ngùng.

【 Sư huynh, hay là anh ra phòng khách chờ tôi, sắp xong rồi. 】

【 Sắc đẹp thế này có thể thay cơm được, tôi chờ không kịp nữa rồi. 】

Ánh mắt tối nghĩa của Tiêu Hằng, dạo qua một vòng từ món sườn heo chua ngọt trong nồi đến mặt cậu, rồi hắn nhấc chân đi ra ngoài.

Mười phút tiếp theo, Tiêu Hằng ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn chờ cậu.

 

back top