"Tôi muốn anh xuống địa ngục!"
Hình Vân vươn con d.a.o về phía trước. Mũi d.a.o dễ dàng rạch qua lớp da trên cổ Phó Hân Châu, m.á.u tươi lập tức rỉ ra, men theo đường cổ chảy xuống xương quai xanh, tụ lại thành một vệt đỏ.
Phó Hân Châu không hề né tránh, ngược lại còn đẩy cổ về phía anh. Lưỡi d.a.o càng lún sâu, m.á.u càng ồ ạt tuôn xuống.
Bàn tay cầm d.a.o của Hình Vân run lên bần bật.
Trong phòng chỉ còn leo lét ánh đèn ngủ.
Anh nhìn thấy rõ sự điên cuồng trong đôi mắt đối phương.
Theo bản năng, anh muốn rút tay về.
Nhưng Phó Hân Châu đã nhanh chóng tóm lấy cổ tay anh, ép anh phải tiếp tục ghì con d.a.o vào cổ hắn. Hắn nhếch môi cười, nụ cười mang theo sự điên rồ và bất cần:
"Mày không phải muốn g.i.ế.c tao sao? Ra tay đi. Thế nào? Sợ à?"
"Gan bé bỏng thế này, còn bày đặt học người ta cầm dao..."
"Phó Hân Châu, anh đừng ép tôi!" Hình Vân tái nhợt mặt, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh nước.
"Tao ép đó! Sáu năm kia mày chẳng phải đã đ.â.m tao ba nhát rồi sao? Lần này đ.â.m thẳng vào cổ đi, tranh thủ một nhát chí mạng luôn! Tới đi!"
"Cút! Anh cút ngay cho tôi!"
Hình Vân gào lên trong sự tuyệt vọng rồi quăng con d.a.o xuống tấm thảm. Nước mắt lập tức trào ra.
Phó Hân Châu cười nhạo một tiếng, vẻ mặt không chút thay đổi.
Hắn dùng ngón tay dính một chút m.á.u trên vết thương, phết lên môi Hình Vân, sau đó liền đè anh ngã xuống, bóp lấy gáy và hôn lên.
Nụ hôn thật sự rất sâu, sâu đến mức như một sợi dây leo xuyên vào tận thân cây. Mùi m.á.u tươi nồng nặc lan tràn giữa khoang miệng hai người.
Hình Vân sửng sốt, ngay sau đó liền kịch liệt giãy giụa.
Phó Hân Châu nhẹ nhàng đè chặt hai chân anh, bàn tay lớn gắt gao giữ lấy hai tay anh giơ cao quá đầu, không cho anh cựa quậy dù chỉ một ly.
"Đồ điên, biến thái! Anh là cái đồ tâm thần!" Hình Vân mắt đỏ hoe, nghiến răng gầm nhẹ.
Phó Hân Châu nhìn thấy sự hận thù đậm đặc không thể tan biến trong mắt anh, cùng với sự tuyệt vọng, chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân đều sôi trào.
Cảm giác đã lâu không thấy này, khiến hắn ta như lên cơn nghiện.
Hắn cười, cười vô cùng khoái trá: "Mày nói đúng, tao chính là thằng điên! Nếu tao không phải thằng điên, làm sao tao có thể cột một người đàn ông bên cạnh suốt sáu năm, không ai lọt vào mắt, sống c.h.ế.t phải là hắn!"
"Anh sẽ xuống địa ngục, nhất định sẽ..."
"Mày cũng đừng cười người nửa cân kẻ tám lạng. Đó là chuyện của sau khi chết, còn hiện tại mày đang ở ngay trong địa ngục này rồi. Mày nên lo cho bản thân thì hơn."
Phó Hân Châu mạnh mẽ cắn lên môi cậu.
Chậm rãi cắn xé, nếm trải, từ nhẹ đến nặng, rồi lại từ nặng đến nhẹ. Cuối cùng nuốt vào trong bụng.
Cái miệng hơi dày hơn bình thường, khuôn mặt lạnh lùng kia thoạt nhìn lại có vẻ chất phác, đáng mắng hơn vài phần. Mềm mại, hôn lên thật sự rất có cảm giác.
Hình Vân không chịu đựng nổi, gần như sụp đổ gào lên: "Anh không phải mất trí nhớ sao?! Anh không phải không yêu tôi sao?! Anh không phải muốn chia tay tôi sao?! Anh không phải nói anh chán ghét tôi sao?! Anh không phải..."
Phó Hân Châu không cho cậu cơ hội nói hết câu tiếp theo, hoàn toàn chặn đứng sự phẫn nộ bùng phát của cậu.
Hắn bắt lấy lưỡi cậu, dây dưa một hồi, đợi đến khi cậu mệt mỏi, không còn sức lực né tránh, hắn lại hung hăng hút một cái, hôn vào nơi sâu hơn.
Kiểu hôn này, Hình Vân suốt sáu năm vẫn không thể thích ứng.
Yết hầu đột nhiên co thắt, kích thích đến mức nước mắt sinh lý của cậu chảy xuống.
Phó Hân Châu lưu luyến rời khỏi môi cậu, nhìn lồng n.g.ự.c cậu phập phồng thở dốc, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như thường lệ. Hắn cười nơi khóe mắt, đưa tay xoa xoa đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, thản nhiên nói:
"Tao là không yêu mày, nhưng cơ thể tao quên không được mày."
Hình Vân không ngờ, câu trả lời lại là thế này.
Anh giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị hắn đè xuống.
"Mới 5 giờ rưỡi, trời còn chưa sáng. Ngủ cùng tao thêm lát nữa."
Phó Hân Châu tiện tay rút một tờ khăn giấy, lau qua vết m.á.u trên cổ.
Sau đó, mặc kệ anh có bằng lòng hay không, hai tay hai chân như bạch tuộc, gắt gao, không kẽ hở cố định cậu trong lòng.
"Tôi không muốn ngủ với anh. Buông tôi ra."
Hình Vân mới chỉ nghỉ ngơi được hai tiếng, sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần căn bản chưa hề được hồi phục, lại thêm một hồi giày vò vừa rồi, càng khiến anh kiệt quệ.
Lý trí bảo anh, phải chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật, chui rúc vào trong lòng Phó Hân Châu.
Đêm cuối thu, lạnh buốt. Anh lạnh đến mức toàn thân khó chịu. Làn da vừa chạm vào xúc cảm ấm áp, liền sẽ vô thức dựa sát vào.
Phó Hân Châu nhìn người đang còn ngái ngủ trong lòng, xoa xoa mái tóc rối bù của anh, đôi mắt phượng sắc lạnh không tự chủ dịu xuống, mang theo vẻ cưng chiều.
"Toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng cứng, ngay cả cái miệng đáng hôn này cũng cứng đầu. Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, mới có sức lực mà nháo với tao."
Trong đêm đen, Hình Vân chợt mở mắt, nhưng không lâu sau, anh chịu đựng không nổi sự mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Bọn họ ngủ một mạch đến 9 giờ tối.
