Hắn cũng đồng dạng không tin, một gã lãng tử đa tình như hắn, sẽ vì một người đàn ông mà mất hồn mất vía, phi người đó không thể.
"Tùy anh, tôi phải đi làm."
Hình Vân mặc xong quần áo, quàng chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam, chuẩn bị ra cửa.
"Tao đưa mày đi..."
Khi Phó Hân Châu nói ra những lời này, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, bỗng nhiên lâm vào một trận hoảng hốt. Tình cảnh này, dường như đã diễn ra vô số lần trong dòng sông thời gian.
"Tôi không cần."
Vừa dứt lời, anh liền mở cửa bước ra ngoài. Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Phó Hân Châu nhìn cánh cửa đóng chặt, gọi điện thoại cho Trần Nhược Sinh: "Chuyện tao nhờ mày tra, tra thế nào rồi?"
"Tao tốn bao nhiêu công sức mới tra ra cho mày, mày nói xem anh em tao có đủ khí phách không?"
"Tao không muốn nghe mày nói nhảm."
"Bảy ngày này, hắn ở nhà một phóng viên tên Quý Hàm. Thời gian dài như vậy, ngủ hay không ngủ thì tao không rõ. À, tao còn tra ra, bọn họ quen biết nhau từ thời đại học."
Giọng nói Trần Nhược Sinh tràn đầy ý vị vui sướng khi người gặp họa.
Phó Hân Châu lẩm nhẩm cái tên xa lạ nhưng lại quen thuộc đó.
Hắn cười, sự phiền muộn nhiều ngày trở nên hư vô. "Được rồi, mày đừng có nói mò. Phóng viên này, là bạn trai của anh họ hàng xa của tao. Tao ngược lại không ngờ Hình Vân lại là bạn bè với cậu ta."
Trần Nhược Sinh không thể thấy hắn vui vẻ, đột nhiên thêm vào một câu: "Bảy ngày hắn rời đi, có phải là trốn mày không?"
Nụ cười bên môi Phó Hân Châu lập tức cứng lại.
Trần Nhược Sinh không có việc gì liền thích mồm mép chọc tức hắn: "Đôi khi ấy, tao liền nghĩ. Tiến sĩ Hình thuần khiết như trăng rằm kia, phải ở trong tình huống nào, mới cam tâm tình nguyện ở bên mày. Mày có tiền, nhưng hắn không hiếm lạ, hơn nữa mày lại không cho người ta tiêu tiền.
"Mày xác thực có quyền, nhưng quyền lực của mày dùng để áp bức bóc lột hắn, không có lợi cho hắn chút nào. Lui một vạn bước mà nói, dù Tiến sĩ Hình g.i.ế.c người chôn xác bị mày thấy.
"Tao tổng cảm thấy hắn thà chôn thêm hai cái xác, cũng không muốn ở bên mày."
"Mày nói đủ chưa?!" Sắc mặt Phó Hân Châu âm trầm đến mức...
"Nói đủ rồi. Tao nói là sự thật mà, lời thật thì khó nghe hiểu không."
"Mày hiện tại đến phòng tập boxing chờ tao, tỉ thí một chút."
Trần Nhược Sinh im lặng một hồi lâu: "Đại ca tao sai rồi, tao còn có việc, tao cúp máy trước."
________________________________________
Phó Hân Châu lái xe đến công ty làm việc. Hắn làm việc thường dùng máy tính bàn. Máy tính xách tay chủ yếu dùng khi ra ngoài.
Phó Hân Châu xử lý một lúc tài liệu, trong đầu không thể kiểm soát hiện ra đôi mắt thanh lãnh quật cường kia. Sau đó thất thần một lúc lâu.
Lúc này, hắn hoàn toàn không còn tâm trí làm việc, vô định lang thang mở tệp trên máy tính xách tay. Sau đó phát hiện một thư mục ẩn.
Hắn không chút do dự nhấn vào.
Trong thư mục, toàn bộ đều là ảnh chụp.
Mỗi một bức ảnh ở đây, hắn đều rõ ràng nhớ rõ nguồn gốc.
Ngày 3 tháng 2 năm 2002, Hình Vân ở cổng trường, nói chuyện với bạn học, bị hắn vô tình chụp được.
Hắn tiến lên bắt chuyện, biết được anh là cao tài sinh Học viện Quang Hoa của Thanh Đại. Hắn thuận thế đề nghị muốn kết bạn với anh.
Lúc đó, mối quan hệ của họ còn chưa xấu đi như hôm nay, anh cười rất ngọt. Anh nói: "Được thôi, vừa lúc tôi ở Bắc Kinh không có mấy người bạn. Sau này có cơ hội, chúng ta có thể cùng đi trèo Vạn Lý Trường Thành hoang dã."
Khoảnh khắc đó, hắn nhìn nụ cười ngây ngô của anh, ngây người. Hắn theo bản năng giơ tay đè lên trái tim.
Đó là lần đầu tiên trong đời hắn, đối với một người sinh ra phản ứng mạnh mẽ như vậy. Người này lại còn là một người đàn ông.
Phó Hân Châu chìm vào trầm tư, châm một điếu thuốc, rồi mở tiếp bức ảnh thứ hai.
Ngày là, 30 tháng 2 năm 2002.
Hình Vân đeo một chiếc ba lô màu đen, đứng trên Trường Thành, giơ tay làm dấu 'V', cười rất vui vẻ. Lúc đó trong mắt anh tràn đầy sự khao khát và mong đợi về tương lai.
Chú thích cho bức ảnh này rất dài. Phó Hân Châu không xem từ đầu, trực tiếp nhìn kết cục của câu chuyện:
【 Cảm giác này giống như uống một vò rượu ủ trăm năm, không cần uống cạn, chỉ lướt qua đã say. 】
Các tài liệu phía sau, hắn không xem văn bản, chỉ nhìn hình ảnh.
Hình Vân trong ảnh, ánh mắt càng ngày càng c.h.ế.t lặng và bị đè nén, giống như một cây ngô đồng rỗng ruột. Trông có vẻ cao lớn thẳng tắp, nhưng kỳ thực tâm ngô đồng đã không.
Phó Hân Châu Ầm một tiếng, đóng máy tính xách tay lại. Trong lòng có một cảm giác không thể nói rõ.
Sáu năm này, hắn cố chấp ghi lại mọi khoảnh khắc của anh.
Ống kính có ngôn ngữ. Cho dù hắn đã quên hết mọi thứ giữa họ.
Hắn vẫn bị ngôn ngữ ống kính mãnh liệt làm cảm nhiễm và chấn động.
Như thể lập tức quay trở lại quá khứ, trong cảnh tượng đó, lại đi lại một lần những mưu tính ngay lúc ấy.
Phó Hân Châu ngồi trong văn phòng suốt cả buổi chiều, lặp đi lặp lại quan sát những bức ảnh đó. Hắn vì điều này mà chấn động.
Hắn không thể tưởng tượng, một người như hắn lại có thể vì một người đàn ông mà làm được đến mức này.
Hình Vân đối với hành vi thích chụp ảnh ghi lại anh của hắn, từ phản cảm dần dần trở nên c.h.ế.t lặng. Không đau không ngứa cũng liền mặc kệ hắn.
________________________________________
Hình Vân lái xe đến Viện nghiên cứu làm việc.
Sư đệ mấy ngày không gặp anh, vừa thấy đã ôm anh khóc: "Khóc tang đấy à?"
Hình Vân thay đồ bảo hộ lao động, đeo kính bảo hộ chuẩn bị làm thí nghiệm.
"Sư huynh, mấy ngày nay anh đi đâu thế, anh có biết là không có anh em căn bản không sống nổi không. Tối qua em đo số liệu cả ngày, tất cả đều không dùng được."
"Tôi đến, cậu là có thể có số liệu à?"
Sư đệ cười khổ gãi đầu, xoa xoa tay cẩn thận tiến đến bên cạnh anh, mặt đầy vẻ lấy lòng: "Giúp em với sư huynh, thầy nói em làm không ra nữa, sẽ đuổi em đi."
"Ồ, vậy cậu cứ cút đi."
Vừa dứt lời, sư đệ liền mặt mày rầu rĩ bỏ đi. Hình Vân không để ý đến cậu ta, bận rộn công việc của mình.
Lúc nghỉ trưa, anh nhận được điện thoại của Phó Hân Châu. Anh vốn không muốn nghe, nhưng lại sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt, hắn chạy đến quấy rầy công việc của anh.
"Đang nghỉ ngơi à?" Giọng Phó Hân Châu nhàn nhạt, không nghe ra sự thay đổi cảm xúc.
"Có việc gì sao? Tôi còn đang bận." Lúc này Hình Vân đang trên đường đi đến căng tin ăn cơm. Anh chỉ đơn thuần là không muốn để ý đến hắn.
"Vậy buổi tối thì sao?"
"Không rảnh. Tôi cúp máy đây."
Hình Vân quả quyết ngắt cuộc gọi.
Phó Hân Châu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm một hồi, sau đó bực bội ném xuống bàn làm việc.
Lúc này Hình Vân đã vào căng tin, lấy đồ ăn đang chuẩn bị ăn cơm.
Đối diện có một người ngồi xuống. Anh ngước mắt nhìn lên, sững sờ, rồi chào hỏi: "Sư huynh, anh mới từ Mỹ về sao?"
"Đúng vậy, anh mang quà về cho em, em thích ăn chocolate không?"
Tiêu Hằng nói, ánh mắt chuyển qua chiếc khăn quàng cổ trên cổ anh, giọng nói có chút khàn khàn: "Ấm không?"
Có lẽ đối với Hình Vân mà nói, ý nghĩa của chiếc khăn quàng cổ chỉ là khăn quàng cổ mà thôi.
Nhưng đối với Tiêu Hằng, chiếc khăn quàng cổ do chính tay hắn từng đường kim mũi chỉ dệt thành, quấn trên cổ Hình Vân, phảng phất như hắn đang từng tấc từng tấc vuốt ve cổ anh. Đáng tiếc là, những biểu đạt mơ hồ này, anh sẽ không hiểu.
"Cũng tạm. Sư huynh không cần tặng đồ cho em, anh lại không nợ em cái gì."
Đạo lý vô công bất thụ lộc này, Hình Vân vẫn hiểu.
"Anh muốn nợ em." Tiêu Hằng nhướng mày với anh, bên môi mang theo nụ cười không rõ ý vị.
Hình Vân bị hắn chọc cười: "Không nghe nói qua, còn có chuyện cấp trên nợ nần."
"Bây giờ nghe nói cũng không muộn mà. Sư đệ gắp cho anh miếng thịt bò xào nhỏ nếm thử hương vị, anh đói rồi."
"Thẻ cơm của anh đây, anh muốn ăn gì thì tự gọi."
Tiêu Hằng nhận lấy thẻ cơm, chớp chớp mắt với anh.
Không biết từ khi nào, anh nhìn thấy một mặt bĩ khí từ người hắn. Khác biệt rất lớn so với sự thành thục ổn trọng, nho nhã lễ độ thường thấy của hắn.
Ăn xong cơm trưa, họ cùng nhau trở lại phòng thí nghiệm. Sư đệ rất có mắt nhìn, liền tự động chuồn đi.
Hình Vân đang chuẩn bị sắp xếp lại số liệu thí nghiệm, vừa quay đầu lại đối diện với ánh mắt khó tả của Tiêu Hằng.
"Sao vậy sư huynh, trên mặt tôi có gì à?"
"Anh mang về cho em một thùng cherry, em chờ một chút, anh đi lấy trong xe cho em ăn."
Tiêu Hằng không đợi anh trả lời, mở cửa đi ra ngoài. Không lâu sau, hắn ôm một hộp đóng gói tinh xảo đi vào.
Tiêu Hằng cầm một chiếc cốc giữ nhiệt mới mua chưa dùng qua, đựng cherry. Hình Vân không tiện từ chối liền nhận lấy.
Anh cắn một miếng nhỏ, quả cherry đen nhánh lập tức bùng nước, chảy xuống theo cánh tay trắng nõn của anh.
Anh theo bản năng muốn tìm khăn giấy để lau. Tiêu Hằng nắm lấy cổ tay anh, ghé sát lại, từng chút từng chút l.i.ế.m sạch.
Cảm giác tê dại, giật điện khiến Hình Vân sững sờ tại chỗ ngây ngốc nhìn hắn.
Tiêu Hằng lại cười một tiếng không cho là đúng: "Không cần phải đại kinh tiểu quái như vậy, sư huynh vừa hay miệng hơi đắng, nên muốn nếm chút ngọt."
Hình Vân lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút phức tạp. Không khí giữa họ quá mức ái muội, đã vượt xa phạm vi giữa sư huynh đệ bình thường.
"Sư huynh, hay là anh cứ..."
"Còn có một hộp chocolate vị trà xanh, anh đặc biệt mang về cho em, cùng nhau nếm thử..."
Tiêu Hằng không cho anh cơ hội nói hết lời, nhét mạnh hộp chocolate đóng gói tinh xảo vào tay anh.
Lời muốn đuổi người đã đến bên miệng, Hình Vân xem như hoàn toàn không nói ra được nữa.
Nụ cười bên môi Tiêu Hằng dần mở rộng, trong mắt lấp lánh một thứ ánh sáng khác thường, một bộ dáng ăn chắc anh. Theo đuổi người, thì mặt phải dày. Thật sự không được thì trói anh lại.
"Thôi được rồi sư huynh, vậy anh cứ ngồi nghỉ một lát, tôi phải bắt đầu bận việc rồi."
Hình Vân hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lao vào công việc.
Tiêu Hằng cũng không thấy nhàm chán, liền ngồi ở một bên, chăm chú nhìn anh. Ánh mắt nóng rực kia, thiếu chút nữa đã nướng chín anh.
Nửa giờ sau, sư đệ cầm một phong thư đưa cho anh, nói là người đưa thư mới gửi đến. Sư đệ đưa xong liền chạy mất.
Hình Vân mở ra, phát hiện là một tấm thiệp mời đám cưới.
Cảm giác nguy cơ thình lình khiến Tiêu Hằng lập tức ghé sát lại, nheo mắt: "Ai muốn kết hôn?"
Hình Vân hiếm khi lại pha trò, nghiêm trang nói: "Ngày mai tôi kết hôn, sư huynh anh có muốn đến không?"
Sắc mặt Tiêu Hân Châu âm trầm xuống. Nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, giật lấy thiệp mời mở ra xem, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Mấy ngày không gặp, em học hư rồi."
"Chỉ đùa một chút thôi."
Hình Vân cẩn thận cất thiệp mời, sau đó quay đầu nhìn về phía hắn: "Sư huynh, ngày mai anh có rảnh không?"
"Người khác hẹn anh, chắc chắn không rảnh. Em hẹn anh, không rảnh cũng phải có rảnh."
Tiêu Hằng tiến lên một bước, ghé sát lại, hai người đứng rất gần nhau. Hình Vân không tự nhiên lùi lại một bước: "Được. Vậy chúng ta ngày mai gặp."
Tiêu Hằng vừa nhận được điện thoại của Viện, xoa xoa tóc anh để lại một câu, ngữ khí ái muội hẹn ngày mai gặp rồi rời đi.
Hình Vân lấy điện thoại ra nhắn tin trả lời Giang Tiểu Ngư.
【 Đã nhận được thiệp mời, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ. 】
Giang Tiểu Ngư: 【 Được, chờ cậu. 】
Hình Vân nhìn chằm chằm tin nhắn ngắn gọn này một hồi lâu. Anh đã từng nhận được rất nhiều tin nhắn như vậy. Nhưng bối cảnh đều là, Giang Tiểu Ngư chờ anh tan học, cùng đi ăn cơm.
Cùng một tin nhắn, ý nghĩa lại biến thành nàng chờ anh, với tư cách khách quý đi tham gia hôn lễ của nàng.
Dù có bao nhiêu hận thù, và không cam lòng đều vô dụng. Anh chỉ có thể an ủi chính mình, nàng hạnh phúc là tốt rồi.
