HẮN ĐÃ QUÊN TÔI SAU 6 NĂM GIAM CẦM

Chương 44: Bệnh viện tâm thần

Khoảng cách đến cửa chỉ có hai ba bước, nhưng hắn lại bị Lý Thiểm tóm trở lại.

Tiêu Hằng thầm mắng chính mình trong lòng: Vì sao lúc trước lại chọn cái phòng to như vậy, nhỏ một chút không được sao.

Lý Thiểm xoay người hắn, ấn hắn xuống bàn, sau đó bắt đầu cởi thắt lưng hắn.

Tiêu Hằng trong hoảng loạn đã tránh thoát được sự ràng buộc của Lý Thiểm, trở tay đ.ấ.m mạnh một quyền vào mặt hắn.

Mặt Lý Thiểm truyền đến một trận đau nhức, dưới lực tác động lớn, hắn lảo đảo lùi lại hai bước, sau đó nhanh chóng đứng vững và phản ứng lại, ấn người trở về.

Lúc này, Tiêu Hằng dù dùng hết sức bình sinh cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc.

Lý Thiểm cảm nhận được thân thể run rẩy của hắn, động tác cởi thắt lưng khựng lại: “Lúc này sợ rồi à? Vừa nãy không phải rất kiêu ngạo sao?”

“Mày đây là cưỡng hiếp, mày có biết không?!”

“Không biết.”

Lý Thiểm lúc này cởi thắt lưng hắn ra. Vừa dứt lời, tiếng “BỐP” vang lên từ m.ô.n.g hắn.

Tiêu Hằng kinh hãi đến nói lắp, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nước mắt chảy xuống mang theo nửa phần hận, nửa phần uất ức: “Mày dám đánh tao?!”

“Ai bảo anh ăn nói lỗ mãng? Tôi chẳng phải đã dạy anh, không được chửi bậy sao?”

“Mày hắn sao tính là cái thá gì, cũng xứng quản lão tử?! Lý Thiểm, mày đợi đấy...”

Tiêu Hằng giận đến run rẩy cả người, nước mắt lẫn nước mũi chảy xuống, thút thít thốt ra lời hung ác.

“Được rồi... Tôi vừa rồi chỉ trêu anh chút thôi, ai biết anh phản ứng lớn như vậy.”

Hắn khóc, Lý Thiểm liền mềm lòng. Ý niệm dạy dỗ hắn liền tan thành mây khói.

Hắn giúp Tiêu Hằng chỉnh lại quần áo, rồi vội vàng ôm vào lòng dỗ dành.

Lý Thiểm duỗi tay định lau nước mắt cho hắn. Tiêu Hằng mang theo tâm lý trả thù, dùng sức hất tay hắn ra, cắn răng nói: “Bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra, tao không cần!”

Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra.

Tiêu Cẩn nhìn thấy người anh em tốt nhất của mình, và em trai mình đang ôm nhau trong một tư thế cực kỳ thân mật. Tiêu Cẩn sửng sốt.

Phản ứng lại, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, và khóa trái bên trong, không cho người khác nhìn thấy tình huống bên trong.

Tiêu Hằng hoảng loạn, một tay đẩy Lý Thiểm sang một bên, vắt óc nghĩ nên giải thích với anh trai thế nào.

Lý Thiểm lại không hề hoảng hốt, châm một điếu thuốc, thong thả hút, cực kỳ bình tĩnh nói với Tiêu Cẩn đang sắc mặt khó coi: “Anh thấy hết rồi?”

Tiêu Cẩn không nói hai lời, túm cổ áo Lý Thiểm ép hắn vào tường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Thiểm, trong giọng nói mang theo sát ý: “Mày với em tao là quan hệ gì?”

“Tôi thích nó, tôi đang theo đuổi nó.”

“Chỉ như vậy?” Lời Tiêu Cẩn là nói với Lý Thiểm, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tiêu Hằng. Lý Thiểm cũng nhìn về phía Tiêu Hằng, nửa rũ mi mắt, dường như đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

Tiêu Hằng đầu tiên lắc đầu, sau lại liều mạng gật đầu, gượng ép phụ họa Lý Thiểm: “Đúng là như vậy đó anh. Hắn đang theo đuổi em, em vừa mới từ chối hắn.”

Tiêu Cẩn lâm vào trầm tư, nhíu mày: “Em không phải thích đàn ông sao?”

Tiêu Hằng thật sự có chút sụp đổ. Hắn rốt cuộc phải giải thích bao nhiêu lần, mới không có ai hỏi hắn câu này?!

Sụp đổ thì sụp đổ, lời anh trai nói, hắn vẫn phải nghiêm túc trả lời: “Anh, đồng tính luyến ái của tụi em, kỳ thật cũng giống như dị tính luyến ái thôi.

Không phải nói, cứ là đàn ông thì sẽ thích. Đó là chuyện của chó đực động dục, em ngoài là người đồng tính ra, em cũng là một người bình thường.”

Tiêu Cẩn buông Lý Thiểm ra, cũng rất nghiêm túc cảnh cáo hắn: “Mày muốn động thủ với ai cũng được, em tao thì không thể.”

“Vì sao? Rõ ràng nó là người đồng tính...”

“Nó không phải đồng tính luyến ái, nó chỉ là bị bệnh thôi. Tao vừa rồi đã tham vấn nhà tâm lý học uy tín nhất toàn nước Mỹ.

Ông ấy nói, tình huống của em tao rất có thể là do khi còn nhỏ thiếu vắng sự bầu bạn của người nhà, đã hiểu nhầm tình bạn với bạn nam thành ham muốn tình dục, cuối cùng dẫn đến lệch lạc xu hướng giới tính.

Chỉ cần uống thuốc đúng giờ và tiến hành vật lý trị liệu là có thể khỏi hẳn. Tao sẽ đưa nó đến bệnh viện tâm thần tốt nhất để điều trị.”

Ánh mắt Tiêu Cẩn lạnh lùng. Ở Tiêu gia, phàm là chuyện hắn đã quyết định, không ai có thể sửa đổi.

Tiêu Hằng tưởng anh trai nói đưa hắn đi bệnh viện tâm thần là nói đùa, không ngờ là thật.

Lý Thiểm khuyên Tiêu Cẩn, nhưng Tiêu Cẩn căn bản không cho hắn mặt mũi, bảo hắn đừng can thiệp vào chuyện nhà họ.

Lý Thiểm không phải chàng trai hai mươi tuổi nông nổi, tự nhiên cũng sẽ không làm ra chuyện vô dụng ngốc nghếch như “nhất nộ vi lam nhan”.

Hắn chỉ đứng một bên, nhìn Tiêu Cẩn ra lệnh cho bốn tên bảo tiêu cưỡng chế Tiêu Hằng giá xuống lầu, nhét vào xe rồi lái đi.

Sau đó, hắn vận dụng quan hệ, liên hệ người quen ở bệnh viện tâm thần để chuyên môn chăm sóc Tiêu Hằng.

Tiêu Hằng ở trên xe chửi anh trai hắn m.á.u chó phun đầu.

Rất nhanh, xe dừng trước cửa bệnh viện tâm thần. Bác sĩ ra tiếp hắn, chỉ nhìn hắn một cái, liền kết luận hắn bị rối loạn lưỡng cực.

Hắn hỏi nguyên nhân. Bác sĩ: “Tính tình bạo táo, có khuynh hướng bạo lực.”

“Vậy bây giờ tôi bình tĩnh rồi. Tôi không bị bệnh.”

Bác sĩ hơi suy tư: “Vậy anh là bệnh tự kỷ. Cảm xúc hạ xuống, tính cách quái gở, không thể giao tiếp với bên ngoài.”

Tiêu Hằng: “...”

Hắn xoay người chỉ vào bốn tên bảo tiêu phía sau: “Ông sai rồi, bốn người phía sau này mới là người bệnh, tôi là đưa họ đến khám.”

Vị bác sĩ đầu hói sửng sốt, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, tôi đã nói mà, anh nhìn bình thường như vậy sao có thể có bệnh được? Bốn người phía sau này, nhìn qua chính là bệnh nhân tự kỷ điển hình, đứng đó lâu như vậy mà chẳng nói một câu.”

Tiêu Hằng: “...”

Bảo tiêu: “...”

Tiêu Hằng quay đầu bỏ đi, nhưng rất nhanh đã bị bảo tiêu ấn lại.

Tiêu Hằng cứ như vậy trở thành một bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần.

Anh trai hắn còn cố ý dặn dò chủ nhiệm phải chăm sóc hắn nhiều hơn, tranh thủ sớm ngày chữa khỏi bệnh để xuất viện.

Vị chủ nhiệm này mỗi ngày cho hắn xem phim khiêu dâm, hỏi hắn có cảm xúc gì không.

Hắn ngáp liên miên, rồi ngủ luôn. Đến ngày thứ ba, vị chủ nhiệm này gọi điện thoại cho anh hắn bảo hắn bị liệt dương.

Tiêu Hằng từ nhỏ đã ương ngạnh quen rồi, nghe thấy ông lão nói hắn như vậy, chắc chắn sẽ động thủ.

Ngày thứ bảy, Lý Thiểm đến thăm. Hắn nắm tay Tiêu Hằng, nhìn hắn đau lòng: “Anh gầy đi rồi...”

“Cứu tao ra ngoài đi. Cầu xin mày.”

Tiêu Hằng ở đây được đối xử tốt hơn. Hắn không bị ngược đãi.

Nhưng những bệnh nhân khác, chỉ cần hơi phản kháng một chút là bị điện giật và cho dùng thuốc an thần.

Hắn ở trong hoàn cảnh này, nhìn người khác bị ngược đãi, hắn cũng rất khó chịu.

 

back top