Tôi lái xe đến quán bar suốt đêm.
Mặt Hứa Tư Niên say đến đỏ bừng.
Tôi đau lòng nói:
“Sao lại uống nhiều thế này?”
“Ngoan, tớ đưa cậu về nhà.”
Cậu ấy ôm mặt, khóc lóc nói: “Rốt cuộc tớ làm gì không tốt, tại sao Hoắc Truy không thích tớ.”
Tôi xoa đầu cậu ấy:
“Là anh ta không có mắt nhìn, trong lòng tớ, cậu là người tốt nhất, tốt nhất.
“Cậu say rồi, để tớ đưa cậu về nhà nhé?”
Cậu ấy không để ý đến tôi, chỉ thút thít nức nở:
“Liêu Thanh, tớ thực sự thích, rất thích Hoắc Truy.
“Nếu anh ấy có thể thích tớ, anh ấy bảo tớ làm gì tớ cũng đồng ý.”
Cậu ấy vô tư kể với người yêu thầm mình về tình yêu dành cho một người khác.
Cơ thể tôi cứng lại, nhưng không nói gì.
Cuối cùng, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới đưa cậu ấy về đến nhà.
Hứa Tư Niên say đến đứng không vững, gần như toàn bộ sức nặng đều đè lên người tôi.
Tôi gần như là nửa ôm nửa cõng đưa cậu ấy đến cửa.
Suốt quãng đường, tôi khát khô cả họng.
Đến cửa căn hộ, tôi đỡ cậu ấy đứng cạnh cửa.
Không nhịn được nói: “Tư Niên, tớ có thể vào uống ngụm nước được không?”
Hứa Tư Niên lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng.
Rõ ràng coi lời đề nghị của tôi là một lời mời gọi khác thường.
Im lặng vài giây.
Cậu ấy mím môi, khó xử nói: “Cậu đừng vào nữa.”
Tôi khựng lại, kéo khóe môi nở một nụ cười chua chát:
“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm, Liêu Thanh, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cánh cửa "cạch" một tiếng đóng lại.
Khóa chặt mọi sự ấm áp ở bên trong.
Gió thu thổi qua.
Liêu Thanh, liêu thanh (tịch liêu, cô quạnh).
Đó chính là cuộc đời của một nam phụ dự phòng.
Dốc hết ruột gan để cho đi, đến một ngụm nước cũng không được uống.
Tôi cảm thấy có chút thương hại cho chính mình.
Tâm trạng bỗng trở nên vô cùng tồi tệ.
Tối nay bị Hứa Tư Niên khuấy động khiến tôi mất hết buồn ngủ.
Tôi dứt khoát quay lại quán bar để giải sầu.
Đã sống một cuộc sống thiếu thốn dục vọng quá lâu, thực sự không thể nhịn được nữa.
Hệ thống đang ngủ.
Tôi gọi vài lần mà nó không đáp lại.
Cơ hội tốt đây rồi.
Ăn vụng một chút chắc sẽ không bị phát hiện đâu.
Ánh mắt tôi lướt qua đám đông.
Cho đến khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai với gương mặt sắc nét.
Chỉ có một mình.
Ngón trỏ tay phải đeo nhẫn.
Độc thân.
Thân hình rất đẹp.
Vai rộng eo hẹp.
Chân dài eo thon.
Nhìn qua đã biết là một cực phẩm.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tôi chỉ muốn bị anh ta làm cho đồng tử mất tiêu cự.
Làm thế nào để bắt chuyện đây?
Tôi nhấp một ngụm rượu.
Hay là thử phong cách văn nghệ, đi qua và nói đêm nay thật đẹp.
Nhưng tôi lại muốn đi thẳng vào vấn đề, bước đến hỏi thẳng, chỗ đó của anh ta có lớn không.
Nhưng làm thế thì quá không giữ kẽ, quá sụp đổ nhân vật rồi.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi.
Anh chàng đẹp trai nhìn về phía tôi.
Tôi vội vàng né tránh ánh mắt, mượn ánh phản chiếu từ cửa sổ để tự đánh giá bản thân.
Ngay cả bây giờ.
Tôi vẫn đang mặc chiếc sơ mi đen theo phong cách cấm dục.
Cúc áo được cài ngay ngắn đến chiếc cuối cùng.
Không biết có khiến người ta mất hứng không.
Anh ta cũng đang quan sát tôi.
Tôi đang nghĩ, làm thế nào để vừa không làm sụp đổ nhân vật, lại vừa được ăn uống.
Tôi vẫn hơi nhát.
Tôi uống hết ly này đến ly khác.
Dần dần, tôi nhận ra, mình đã uống quá nhiều.
Tôi hơi say rồi.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng thấy không vững, đầu óc choáng váng.
Hóa ra tửu lượng của cơ thể này không được tốt lắm.
Anh chàng đẹp trai mà tôi nhắm đến khá nhiệt tình, chủ động đi đến đỡ tôi: “Để tôi giúp em nhé?”
Tôi day day thái dương, lắc đầu: “Không cần.”
Tôi đẩy anh ta ra, muốn đi, nhưng bước chân không vững, loạng choạng một cái, lại đổ sập vào vòng tay anh ta.
Người đàn ông theo bản năng ôm lấy tôi.
Tôi nhận ra.
Anh ta dường như đang nuốt nước bọt.
Phía dưới anh ta từ từ có phản ứng.
Kế hoạch thành công.
Tôi không nhịn được cười thầm.
