Những cảnh quay tiếp theo, tôi bắt đầu cố ý tránh Tạ Cảnh.
Không phải chột dạ.
Chủ yếu là sợ ánh mắt d.a.o găm của người quản lý đ.â.m tôi thành cái sàng.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Hôm đó tôi chuẩn bị chuồn về khách sạn, lại bị Tạ Cảnh kéo mạnh vào phòng nghỉ.
Tôi ngây người một giây.
Phản ứng đầu tiên không phải là hắn muốn làm gì tôi.
Mà là: “Anh điên rồi à? Không sợ bị chụp à?”
Hắn lười biếng dựa vào cửa: “Chụp thì chụp thôi.”
Tim tôi hẫng mất nửa nhịp: “Muốn dựa hơi tôi thì nói thẳng.”
Hắn cười khẽ: “Bây giờ độ hot của cậu không bằng tôi đâu.”
Tôi: “…”
Hắn nhướng mày, chậm rãi mở điện thoại: “Nhắc đến cái này…”
Trên màn hình rõ ràng là tin nhắn riêng tư trên Weibo của tôi.
“Biến thái?”
“Ghê tởm?”
“Mặt dày?”
Hắn đọc một câu thì tiến gần thêm một bước.
Máu tôi dồn lên não.
Khốn nạn.
Chờ tôi ở đây à.
Hắn bóp cằm tôi, một tay ấn cổ tay tôi lên cánh cửa.
Cả người đè lên, hơi thở phả vào mặt tôi.
“Giải thích đi, cái gì gọi là phát tình với kẻ thù không đội trời chung?”
Tôi nghiến răng đẩy hắn một cái: “Tránh, tránh ra, anh tự rõ trong lòng.”
Hắn không nhúc nhích, ngược lại cười: “Mặt cậu đỏ rồi.”
“Nóng.” Tôi trừng hắn, “Máy lạnh quá cao.”
“Vậy tôi mở thấp xuống chút.”
“Cút!”
Hắn cười thành tiếng, buông tay tôi ra, nhưng vẫn ôm chặt không buông.
“Thầy Thành,” Hắn lười nhác nói, “Tôi không ‘xào’ CP giả.”
Cổ họng tôi khô khốc: “Ý, ý gì?”
Hắn nhìn chằm chằm tôi, đáy mắt như có ánh sao lấp lánh rơi vào.
Tôi ngây người nhìn hắn.
Ngón tay hắn vuốt ve khóe môi tôi, đột nhiên cúi đầu cắn nhẹ môi dưới của tôi.
Không mạnh, nhưng khiến tôi run rẩy khắp người.
Trán hắn áp vào trán tôi, thần sắc trở nên rất nghiêm túc:
“Ý là, tôi…”
Tim tôi đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài.
Nhưng lời hắn còn chưa nói xong, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra.
Người quản lý dẫn theo hai nhóm người chặn ở cửa.
Hơn chục ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào cơ thể đang giao nhau của chúng tôi.
“…”
Tôi hóa đá tại chỗ.
