Khi chính thức bấm máy, Tạ Cảnh lại rất thoải mái.
Trực tiếp cởi áo trên.
Cơ bụng lồ lộ, đường nét rõ ràng đến chói mắt.
Nhìn xuống dưới, chiếc quần tây đen treo lỏng lẻo ở hông hắn.
Tôi dán mắt vào trần nhà, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Hừ, khoe khoang cái gì chứ?
Ai mà chả có!
Đạo diễn giơ loa gọi “Cắt” vô số lần.
Lần nào cũng vì biểu cảm của tôi như muốn g.i.ế.c người.
“Thành Du! Cậu phải vừa yêu vừa hận! Không phải là muốn ăn tươi nuốt sống hắn!”
Tôi co rúm ở góc giường, ấm ức vô cùng.
Sao có thể trách tôi được?
Bất cứ ai bị kẻ thù không đội trời chung đè dưới thân cũng sẽ muốn c.h.ế.t chung có được không?
Tôi bực bội gãi đầu, hận không thể giật tung tóc giả ra.
“Nhìn tôi.” Tạ Cảnh đột nhiên mở lời.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu.
Ánh mắt hắn đã thay đổi.
Không còn vẻ cao ngạo như thường ngày.
Mà giả vờ đặc biệt thâm tình, như thể thực sự đã yêu tôi mấy trăm năm.
Chậc, diễn xuất tốt thế sao không đi giành giải Oscar đi?
Đạo diễn hô lên đúng lúc: “Action!”
“Có giây phút nào…” Giọng hắn tự nhiên run rẩy.
Tôi cố gắng tự nhủ đây là diễn, đây là diễn.
“Không có.” Tôi quay mặt đi, giọng cứng ngắc, “Anh chỉ là một con quái vật! Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm anh!”
Ánh mắt hắn tối sầm lại, tức giận đè tôi xuống giường.
Tôi giãy giụa, nhưng bị hắn giữ chặt cổ tay.
Hắn cúi đầu cắn cổ tôi.
Ban đầu còn nghiêm chỉnh hút máu, sau đó dần dần biến chất.
Môi lưỡi cọ xát khắp nơi.
Tôi khóc lóc kêu đừng.
Trong lòng mắng còn dữ dội hơn: Đồ khốn! Thừa cơ hội chiếm tiện nghi!
Nước mắt nhòe nhoẹt khắp mặt, tôi nghẹn ngào nói: “Đừng ép tôi hận anh.”
Động tác hắn khựng lại, vẻ đau khổ thoáng qua trên mặt, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Có thể hận tôi, cũng là tốt.”
Nói xong, hắn hung hăng hôn lên môi tôi.
Hôn rất mạnh bạo, đầu lưỡi nóng bỏng, mạnh mẽ cạy mở hàm răng.
Tiếng mút mát vang lên rõ ràng trong phòng.
Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng, ngón chân cuộn tròn lại.
Hắn dùng đầu gối chèn vào giữa hai chân tôi.
Có thứ gì đó đang tỉnh giấc, cứng rắn chọc vào bụng tôi.
Tôi đột nhiên mở to mắt, không thể tin được trừng mắt nhìn hắn: “Anh anh anh…”
