KẾ HOẠCH CUA ALPHA TỔNG TÀI CỦA OMEGA

Chương 1: Câu cá

1.

Vệ Yên ngồi xổm dưới mái hiên của căn nhà tranh thưa thớt, đang húp tô mì do Khương Ảnh mang đến cho mình.

Khương Ảnh nhìn quanh một lượt, cảm thông nói: "Yên Yên, cậu tập đàn ở cái nơi này à?"

Vệ Yên ậm ừ đáp: "Thầy nói đây gọi là tu thân dưỡng tính."

Khương Ảnh chỉ vào miếng thịt bò trong chén: "Vậy cái này của cậu có tính là phạm giới không?"

Vệ Yên chẳng hề bận tâm: "Tớ còn phạm giới nhiều thứ lắm cơ."

Ăn xong chùi mép, thấy Khương Ảnh vẫn ngồi lì bên bậc thang, Vệ Yên thúc nhẹ vào cậu ta: "Ngẩn ra làm gì? Mau mang bánh sinh nhật của tớ ra đi."

Khương Ảnh cam chịu, vừa thắp nến vừa gấp vương miện, vừa bày bánh kem vừa lầm bầm: "Tớ đúng là bị điên rồi, chạy đến cái xó rừng núi hoang vu này để làm nô lệ cho cậu."

Đại thọ tinh Vệ Yên rót hai ly nước có ga: "Nào, cạn ly!"

Hai chiếc cốc thủy tinh chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu leng keng trong trẻo.

Vệ Yên hắng giọng, đọc diễn văn: "Khương Khương, sau hôm nay, cậu được mười bảy tuổi rưỡi, còn tớ thì mười tám tuổi. Cậu biết mười tám tuổi đối với một Omega có ý nghĩa gì không?"

Khương Ảnh chớp chớp mắt, mặt từ từ đỏ lên.

Vệ Yên khá hài lòng với phản ứng của cậu ta: "Cậu còn nhớ không, tám năm trước, hai đứa mình ôm nhau khóc nức nở bên vệ đường, Ngụy Yến Tinh đi xe ngang qua, tớ đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên. Trải qua một phen tính toán tỉ mỉ của chúng ta, giờ đây chính là thời cơ tốt nhất để hành động. Tớ tuyên bố, 'Kế hoạch hái sao' chính thức khởi động!"

Khương Ảnh cầm ly do dự: "Yên Yên, tớ vẫn thấy Ngụy Yến Tinh có hơi, ừm, không nên dây vào..."

"Bạn thân của tớ à..."

Vệ Yên nhét một miếng bánh kem vào miệng, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Tám năm qua chúng ta đã đứng ở đáy thung lũng số phận, giờ thì nó nên chiếu cố chúng ta thôi."

Khương Ảnh cắn răng, gật đầu.

2.

Thành phố B, đạo quán Tây Sơn ngoại thành.

Một chiếc ô tô đen dừng trước cổng, hai người bước ra, một người mặc áo sơ mi vải bố, một người bụng bia.

"Ba, ba nhìn xem chỗ này cũ nát thế nào, con đã bảo là con không tin mấy cái này, vậy mà ba cứ nhất quyết lôi con đến!" Kim Nguyên cằn nhằn.

Lão Kim bên cạnh trợn mắt giận dữ: "Mấy cái chuyện vớ vẩn của mày quan trọng hay công ty ở nhà quan trọng? Tao nói cho mày biết, gần đây làm ăn liên tục không suôn sẻ, chắc chắn là bị tiểu nhân quấy phá, đạo quán này linh thiêng nhất, hôm nay mày nhất định phải lạy cho tao!"

Kim Nguyên bị ba lôi tuột vào trong, vừa đi vừa phải chừa tay ra trả lời tin nhắn trên điện thoại:

Sóng lớn Omega gợi cảm sexy: Bảo bối, đừng chia tay với em được không? Em biết lỗi rồi.

Kim gia lãng tử: Xin lỗi, ngay từ đầu đã nói rõ là chỉ chơi bời thôi.

Omega tri thức dịu dàng: Nguyên ca, tối nay gặp nhau ở quán bar nhé?

Kim gia lãng tử: Bị ba tớ tóm được rồi, chưa chắc đến được.

Omega trong sáng ngây thơ: Anh ơi, anh lại độc thân rồi à? Em được không ạ?

Kim gia lãng tử: Loại này anh đã 'tập' qua rồi bé ơi.

Kim Nguyên bị vấp vào bậc cửa, đá chân vào cánh cổng gỗ: "Ba, chỗ này có linh thật không đấy?"

Lão Kim không quay đầu lại: "Ít nói nhảm đi, mau đuổi theo."

Dừng một chút, ông ta lại nói: "Mày có biết, hơn hai mươi năm trước người nhà họ Ngụy cũng đến đây lạy đấy?"

Kim Nguyên hơi hứng thú: "Ai cơ?"

Lão Kim xoa xoa bụng bia của mình: " “Là Anh cả nhà họ Ngụy đấy, năm đó cưới vợ 'xung hỉ', hai người cùng đến lạy, làm cái nghi thức phức tạp lắm."

Kim Nguyên nghe ba kể chi tiết, chợt nhận ra:“Khoan đã, chẳng phải anh cả nhà họ Ngụy đã bệnh c.h.ế.t rồi sao? Vợ hắn ta không đầy hai năm cũng tự sát. Kỳ lạ thật.”

Tam Thanh tượng có bộ mặt từ bi, Kim Nguyên càng nhìn càng thấy rờn rợn.

"Ôi chao, có lạy cũng vô dụng thôi ba ơi, chúng ta đi nhanh đi."

Lão Kim tức giận hất tay con trai ra: "Sao lại vô dụng? Lão đại nhà họ Ngụy vốn dĩ đã sống không thọ, nếu không nhờ đến đây cầu khấn, vợ hắn có thể sinh cho hắn một đứa con trai sao? Tao nói cho mày biết, Ngụy gia giờ đang như mặt trời ban trưa, chính là nhờ nơi này đấy, chuyện này tao phải khó khăn lắm mới moi được từ miệng mấy lão bằng hữu ra đấy."

Ông ta cảnh cáo: "Tao đã hẹn đạo trưởng rồi, lát nữa mày phải ngoan ngoãn cho tao."

Không lâu sau, một vị lão nhân từ phía sau tượng thần đi ra, thân mặc đạo bào màu tím, tay cầm phất trần, râu tóc bạc phơ.

Bên cạnh đạo trưởng còn có một người trẻ tuổi, mặc đạo phục mộc mạc nhất, tóc hơi dài, buộc sau gáy, chỉ còn vài lọn tóc nhỏ vụn rủ xuống trán, da trắng, ngũ quan có vẻ thanh lãnh.

Kim Nguyên vừa thấy đã sáng mắt, nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, đứng đắn đi theo sau lưng ba để viếng.

Đạo trưởng gõ khánh bên cạnh, nghe nói làm như vậy có thể khiến lời cầu nguyện được các bậc bề trên nghe thấy.

Xong một vòng, Kim Nguyên vô cùng thành thật.

Lão Kim vừa định mở miệng khen ngợi thì lại nghe con trai hỏi: "Đạo trưởng, vị bên cạnh ngài là?"

Đạo trưởng vuốt râu: "À, tiểu đệ tử này cùng thầy cậu ấy đến đây tĩnh tu vài ngày. Ta tuổi đã cao, chân cẳng hoạt động không tiện nên nhờ cậu ấy đỡ hộ."

Lão Kim nghe vậy không tiện làm phiền thêm, bèn cáo từ ông.

Vệ Yên nói: "Đường núi khó đi, đệ tử xin đưa hai vị ra cửa."

Kim Nguyên mắt sáng rực, lão Kim thầm mắng trong lòng, quay đầu bước nhanh lên xe.

Từ đó về sau, mấy ngày liền Kim Nguyên chạy đến đạo quán Tây Sơn rất siêng năng. Không cần lão Kim mở lời, cậu ta lạy bái có thể nói là thành tâm thành ý, lão Kim nhìn thấy trong lòng không biết nên vui hay nên buồn.

Bạn bè gửi tin nhắn đến: Kim ca, gần đây đến quán bar ít thế.

Kim gia lãng tử: Đang theo đuổi một người.

Bạn bè: Nói chuyện được chưa?

Kim gia lãng tử: Tao chỉ chơi, không nói chuyện.

Kim gia lãng tử: Loại này hơi khó theo đuổi.

Kim gia lãng tử: Nhanh lên.

 

back top