KẾ HOẠCH CUA ALPHA TỔNG TÀI CỦA OMEGA

Chương 10

15.

Khương Ảnh dẫn Vệ Yên tìm một căn phòng không người, Vệ Yên lập tức suy sụp, vùi đầu vào cổ Khương Ảnh.

Khương Ảnh cảm thán: “Yên Yên, cậu trông như bị yêu tinh hút khô rồi, thỏa mãn đến ch-ết bầm à?”

Vệ Yên mệt mỏi nói: “Bạn của tôi ơi, mấy ngày nay tôi đang đắc ý đây, một bụng niềm vui không biết kể cùng ai, sao cậu không đến tìm tớ?

Khương Ảnh đắc ý nói:"Tớ không phải kiểu bạn chỉ tô vẽ thêm lúc tốt đẹp, tớ là kiểu bạn giúp đỡ lúc khó khăn."

Vệ Yên rất cảm động, sau đó tiếp tục gật gù ngủ gật.

Khương Ảnh nhìn mũi chân mình: “Đúng rồi, để đề phòng cậu đắm chìm trong tình yêu, tớ phải nhắc nhở cậu một câu—”

“Gì cơ?”

“Đừng quên điền nguyện vọng thi đại học.”

“!”

Trên đường quay về, Khương Ảnh xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.

Cậu bị Trần Khoa Duy bắt được, đối phương vẻ mặt “Tôi biết ngay mà”.

Trần Khoa Duy khoanh tay quan sát cậu: "Nhóc con, cậu có vấn đề lớn rồi."

Ánh mắt Khương Ảnh d.a.o động, nhưng không đối diện với Trần Khoa Duy.

Trần Khoa Duy khẳng định nói: “Cậu đã sớm quen biết Vệ Yên rồi phải không.”

Khương Ảnh cười nói: “Sao vậy soái ca, chuyện này quan trọng với anh lắm hả? Anh quan tâm Vệ Yên làm gì? Anh yêu thầm cậu ấy à? Ngụy Yến Tinh có biết không?”

Khương Ảnh vừa nói bậy, vừa lặng lẽ lùi về phía sau.

Trần Khoa Duy cười ha ha, như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm, dịch bước chân chắn kín lối ra: “Lần đầu tiên tôi gặp một Omega đáng đánh như cậu đấy.”

Khương Ảnh định lách qua, cậu đi sang trái thì Trần Khoa Duy đi sang trái, cậu đi sang phải thì Trần Khoa Duy đi sang phải.

Khương Ảnh thở dài, thở dài, nhìn ngũ quan của Trần Khoa Duy: "Ở Hoa Quốc, hành hung hoặc giam cầm Omega là phạm pháp, ngay cả anh là bạn nước ngoài cũng vậy, biết không?"

Thật ra Trần Khoa Duy chỉ là con lai.

“Thật sao?” Trần Khoa Duy xắn tay áo hù dọa cậu: “Không ngại thử xem họ có dám bắt tôi không!”

“Ôi chao!” Khương Ảnh ôm đầu chạy tán loạn.

“Tiểu Ảnh.”

Phía sau Trần Khoa Duy truyền đến một giọng nói trầm uất, hắn nghi hoặc quay đầu lại nhìn, là Khương Lưu.

Trần Khoa Duy quay lại, Khương Ảnh không biết từ lúc nào đã ngoan ngoãn đứng tại chỗ, hai tay để vào quần rũ xuống, đầu cúi gằm, tư thế cứng đờ.

Khương Lưu hỏi: “Trần thiếu, có phải Tiểu Ảnh chọc ngài không vui không, tôi thay nó xin lỗi ngài, nó vẫn còn là một trẻ con...”

Vừa nói, Khương Lưu vừa đi tới kéo Khương Ảnh lại.

“Tiểu Ảnh, vị này là Trần Khoa Duy, Trần thiếu. Anh ấy ở nước ngoài, em không quen biết, mau xin lỗi người ta đi.”

Khương Ảnh rất nghe lời: “Xin lỗi, Khoa Duy ca.”

Khương Lưu không tán đồng cách xưng hô của Khương Ảnh: “Tiểu Ảnh—”

Trần Khoa Duy nhìn bàn tay nắm chặt đến trắng bệch của Khương Lưu trên tay Khương Ảnh và biểu cảm không tự nhiên của Khương Ảnh, phất tay: “Không có gì.”

Trần Khoa Duy rời đi, Khương Lưu vuốt mái tóc xõa tung của Khương Ảnh, nhẹ nhàng vuốt từ đỉnh đầu xuống gáy.

“Tiểu Ảnh, đừng qua lại thân cận với những Alpha đó, bọn họ đều rất nguy hiểm.”

Khương Ảnh giống như một con búp bê tinh xảo mặc kệ hắn đùa nghịch: “Biết rồi, ca ca.”

16.

Nếu dùng biểu đồ xu hướng để miêu tả mối quan hệ giữa Vệ Yên và Ngụy Yến Tinh, ban đầu đó là một đường thẳng dài vô hạn tiến gần về 0, sau đó đột nhiên tăng vọt, gần đây bước vào một giai đoạn bình ổn không quá dài.

Ngụy Yến Tinh trước sau không hề có bất kỳ phản hồi nào, dù là công khai hay ám chỉ, đối với lời tỏ tình của Vệ Yên, nhưng hai người vẫn duy trì quan hệ thân thể, những người xung quanh ngầm chấp nhận Vệ Yên là bạn trai của Ngụy Yến Tinh, và Ngụy công tử cũng không phản đối.

Vệ Yên cũng không vì thế mà rối rắm.

Nguyện vọng lớn nhất của cậu đã đạt thành, đứng bên cạnh Ngụy Yến Tinh đã là rất tốt, việc có thể tận hưởng cơ thể đối phương càng là bánh từ trên trời rơi xuống, rơi bao nhiêu cậu ăn bấy nhiêu.

Còn về có tình yêu hay không, Vệ Yên tự nhận mình không có trọng lượng đến mức đó. Huống chi Ngụy Yến Tinh thật ra cũng không tệ với cậu.

Vệ Yên không bận tâm những điều này, nhưng cậu bận tâm những chuyện khác.

Hôm nay Ngụy Yến Tinh đang làm việc ở Yến Nam, thư ký tiến vào nói: "Ngụy tổng, lễ tân nói có bưu phẩm chuyển phát nhanh cho ngài."

Ngụy Yến Tinh nghi ngờ mình nghe lầm.

Thư ký quả quyết nói: "EMS, cần ngài tự mình xuống lấy."

Năm phút sau, nhân viên chuyển phát nhanh chất phác giang tay chào Ngụy tổng, Ngụy tổng liếc nhìn đám cấp dưới đông đúc phía sau, móc điện thoại gọi cho ai đó.

“Yến Tinh ca~”

“Vệ Yên, cậu gửi gì cho tôi?”

“Nhanh vậy đã đến rồi à, anh xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Còn giả thần bí, giọng Ngụy Yến Tinh rất nguy hiểm: “Cần thẻ căn cước của cậu mới lấy được.”

“Sáng nay lén nhét vào áo khoác anh rồi, hì hì.”

“...”

Ngụy Yến Tinh móc ra một mảnh nhựa dẹt, từ tay nhân viên chuyển phát nhanh nhận lấy một phong thư lớn, trên đó viết “Thư báo trúng tuyển” năm chữ to, còn in một đóa hoa hồng lớn.

Hắn cúi đầu ký tên vào biên lai, chú nhân viên chuyển phát nhanh thường lệ nói: "Ôi chao, Học viện Âm nhạc Trung ương à, chúc mừng, cháu nó giỏi giang quá."

"Vâng, cảm ơn."

Chú xua tay: "Biên nhận ký xong tôi không chịu trách nhiệm đâu, đồ đạc ngài giữ cẩn thận, tôi đi trước, còn một đống của B Đại, Q Đại chưa đi phát nữa." "..."

Ngụy Yến Tinh mang theo đóa hoa hồng lớn, à không, xách theo phong thư lên lầu.

Buổi tối về nhà, Vệ Yên chỉ nhìn lướt qua thư thông báo trúng tuyển của mình rồi mất hứng thú, đưa cho Ngụy Yến Tinh: "Để chỗ anh đi."

Ngụy Yến Tinh từ chối: "Tự cậu giữ lấy."

 

back top