KẾ HOẠCH CUA ALPHA TỔNG TÀI CỦA OMEGA

Chương 6

Vệ Yên ném cái ly xuống đất.

"Kia kia kia kia, phải làm sao bây giờ! Không được, tớ hoảng quá! Tên khốn Kim Nguyên kia tại sao lại làm chuyện đột ngột như vậy—"

"Yên Yên..."

"Tớ hiện tại thậm chí còn đang ở trong phòng giường lớn mà Kim Nguyên đặt, Ngụy Yến Tinh sẽ nghĩ về tớ như thế nào? Anh ấy có ghét tớ không? Tớ thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt—"

"Vệ Yên! Cậu thôi chưa."

Giọng Khương Ảnh nghe có vẻ rất nghiêm khắc, Vệ Yên im bặt.

Chiếc điện thoại im lặng kéo dài suốt một phút.

Một lát sau, giọng Vệ Yên run rẩy vang lên: "Khương Khương, cậu đừng giận, tớ bình tĩnh lại rồi."

Khương Ảnh hỏi: "Cậu định làm thế nào?"

"Tớ... Thành thật mà nói, tớ vẫn chưa biết. Đương nhiên, tớ có thể ngụy trang thành nhiều hình dáng, nhưng qua thời gian quan sát lâu dài, chúng ta đều không phát hiện ra bất kỳ thiên hướng nào của anh ấy trong việc tìm bạn đời, hơn nữa anh ấy là Alpha gia thế rất cao, kiến thức rộng, tớ không tự tin có thể giả vờ tốt trước mặt anh ấy, tớ vừa thấy anh ấy đã thấy căng thẳng. Cho nên..."

"Cho nên?"

"Cho nên có lẽ, lựa chọn tốt nhất là hãy là chính tớ."

Vệ Yên rõ ràng đã trấn tĩnh hơn trước rất nhiều, ngữ khí cũng kiên định hơn: "Thế giới này quá lớn, dung mạo, tài năng, thành tích học tập, sự nghiệp tương lai... Bất cứ phương diện nào tớ cũng không thể đánh bại tất cả Omega mà anh ấy từng gặp, nhưng ít nhất, trong chuyện trở thành 'Vệ Yên', không ai làm tốt hơn tớ."

"Nếu 'Vệ Yên' không thể hấp dẫn anh ấy thì sao?"

"Vậy thì dừng lại ở đây."

Vệ Yên cười một tiếng: "Nếu tớ đủ chân thành, anh ấy dù không thích tớ, thì rất lớn xác suất sẽ không ghét tớ, kiểu uốn éo giả tạo ngược lại càng làm người ta chán ghét. Hơn nữa, tất cả đều là chấp niệm của một mình tớ, anh ấy có nghĩa vụ gì phải đáp lại tớ đâu?"

Khương Ảnh bị cậu thuyết phục: "Yên Yên, cậu đã trưởng thành rồi, không còn là cái cậu tuổi dậy thì điên điên khùng khùng suốt ngày phát dại với ảnh của hắn nữa."

"Ừm, đúng rồi."

"Cái gì?" Vệ Yên thản nhiên: "Mọi việc nên chuẩn bị sẵn hai phương án, cậu mau mang phương án B đến đây cho tớ, đi lấy đi?"

Khương Ảnh cạn lời: "Cậu... cậu vẫn là cậu. Tớ nói trước, thứ đó không đổi được tình yêu đâu."

"Không đổi được tình yêu, nhưng có thể đổi lấy vé vào cửa tình yêu. Dưa hái xanh cũng ngọt mà, khó khăn lắm mới có cơ hội, tôi cứ hưởng thụ đã.”

Vệ Yên nói như một kẻ cuồng dại ngoài vòng pháp luật.

Khương Ảnh đáp lại một câu "Tớ sẽ lo hậu sự cho cậu" rồi cúp điện thoại.

Chỉ một lát sau, chiếc xe của Ngụy Yến Tinh phía trước chuyển động, Khương Ảnh vội vàng chặn một chiếc taxi: "Sư phụ, đi khách sạn XX."

Cậu sốt ruột ném ra một nắm tiền mặt: "Sư phụ, tôi thực sự rất gấp, bác chạy nhanh lên, tôi trả thêm tiền!"

Sư phụ tặc lưỡi: "Nhóc con, cháu muốn trả thêm bao nhiêu?"

"Chạy càng nhanh, trả càng nhiều!"

"Được rồi, ngồi vững vào!"

Khoảnh khắc này, chiếc taxi hóa thân thành siêu xe, không nói đạo lý mà lầm lũi xuyên qua dòng xe cộ, chen lấn xô đẩy, vui vẻ vô cùng.

Trần Khoa Duy, người đang lái xe, phanh gấp: "Mẹ kiếp, vội đi đầu thai à."

Ngụy Yến Tinh thản nhiên nói: "Cậu gấp cái gì?" Kim Nguyên co rúm ở ghế sau không dám nói một lời, đến khách sạn nhìn theo Ngụy Yến Tinh lên lầu, trong lòng chỉ mong Vệ Yên có thể hầu hạ Ngụy công tử cho tốt.

Trần Khoa Duy thì không có gì băn khoăn, không ngừng trêu chọc Ngụy Yến Tinh sau lưng, lời lẽ châm chọc khiến Kim Nguyên không dám tiếp lời.

Đúng lúc này, một Omega thở hổn hển lao ra từ thang máy đi xuống, tóc đen xõa tung, gương mặt ửng đỏ, chạy ra ngoài một cách hấp tấp, đ.â.m sầm vào Trần Khoa Duy.

Trần thiếu cười nhạo: "Hôm nay có vẻ nhiều người vội vàng đi đầu thai nhỉ."

Hắn quét mắt nhìn đối phương, ngay khoảnh khắc người đó định chạy trốn liền vươn tay tóm lại một cách chính xác: "Nhóc con, nửa tiếng trước hình như cậu đã ở gần chỗ chúng tôi."

Khương Ảnh không ngờ hắn lại nhạy bén như vậy, bản thân nãy giờ đã chạy đến gần như tắt thở, lúc này bị dọa suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Cố gắng đứng vững, cậu mở to đôi mắt vô tội nói: "Soái ca, anh nói gì vậy, tôi không hiểu. Xin lỗi vì đã đụng vào anh, anh trông hoàn toàn không sao,tôi đi trước nhé, tạm biệt."

Đôi mắt Khương Ảnh trời sinh vừa tròn vừa sáng, khi giả vờ vô tội thì rất đáng tin.

Trần Khoa Duy sững người, Khương Ảnh đã thành công chạy thoát.

10.

Vệ Yên vừa đặt phương án B vào chỗ, cửa phòng liền vang lên tiếng quẹt thẻ.

Cậu lòng đầy hân hoan ra đón. Ngụy Yến Tinh đúng như mong đợi bước vào.

Ánh đèn trần ở tiền sảnh chiếu vào người hắn, sợi tóc lấp lánh, lông mày và mắt ẩn trong bóng tối, nhưng chiếc mũi cao thẳng đến cằm thì không hề bị che khuất, vẻ ngoài gọn gàng tuấn tú không hề kém cạnh năm xưa, còn toát ra hơi thở trưởng thành và lạnh lùng hơn.

Không hề khoa trương, Vệ Yên đón nhận ánh mắt sắc như d.a.o của hắn, phải dùng hết sức lực toàn thân mới kiềm chế được bản năng lùi bước của ánh mắt, nhưng cũng chỉ kiên trì được ba giây, ngay sau đó ngượng ngùng cúi đầu, vành tai đỏ lên.

Ngụy Yến Tinh vẫn nhìn cậu: "Cậu nhận ra tôi?"

"Vâng... Ngài rất nổi tiếng, Ngụy công tử."

Vệ Yên gượng gạo đứng tại chỗ, khó kiềm chế mà lại ngước mắt nhìn hắn, đuôi mắt hơi cong như trăng non, trong mắt chứa đầy tình yêu và niềm vui sướng, má lúm đồng tiền ẩn hiện.

Trong lúc nhất thời cậu thậm chí quên cả nhường đường cho đối phương, Ngụy Yến Tinh vòng qua cậu, đi đến trước sofa ngồi xuống, nhìn ánh mắt ngây ngô của cậu, hỏi: "Cậu thích ngắm tôi thế sao?"

"Xin, xin lỗi."

Vệ Yên thu ánh mắt lại đi vào phòng, nhưng lại không biết mình nên ngồi ở đâu.

Nếu ngồi ghế cạnh bàn làm việc hoặc trên giường thì quá xa Ngụy Yến Tinh, cậu không muốn.

Nếu ngồi trên sofa, thì sẽ cùng ngồi kề bên hắn, Vệ Yên không biết mình có tư cách đó không, dù sao trong các dịp trang trọng chỗ ngồi bên cạnh Ngụy Yến Tinh đều được sắp xếp rất nghiêm ngặt.

Đứng thì càng không được, chẳng phải sẽ khiến Ngụy Yến Tinh phải ngẩng đầu nói chuyện với cậu sao?

Vệ Yên rất băn khoăn, đơn giản là đi đến bên cạnh tay vịn sofa, nửa ngồi xổm xuống, ngẩng cằm nhìn Ngụy Yến Tinh, tóc mái nhỏ vụn rủ xuống hai bên, đôi má mềm mại nhưng không che giấu được sự hưng phấn đã bị đối phương nhìn thấy rõ ràng.

"Ngài chắc chắn không quen biết tôi, tôi tên là Vệ Yên, năm nay 18 tuổi, hiện tại vừa tốt nghiệp cấp ba..."

Ngụy Yến Tinh ngắt lời hắn: "Bạn trai cậu đã bán cậu cho tôi."

Bán? Bán tốt quá đi chứ.

Vệ Yên lộ ra vẻ hoảng loạn đúng lúc: "Bán? Tại sao lại như vậy?"

 

 

back top