Tôi vén vành mũ, ngây người nhìn vị bác sĩ trước mặt.
Ngũ quan tinh tế, đường nét khuôn mặt thanh thoát, cùng khí chất ôn nhuận.
Đây là bác sĩ ư? Bảo là minh tinh tôi cũng tin.
Tôi theo phản xạ nhìn quanh, xem có camera ẩn nào không.
Đừng bảo tôi lạc vào trường quay của chương trình thực tế nào đấy nhé.
"Chu Nhiên?" Bác sĩ ngước mắt, thấy bộ dạng ăn mặc kín mít của tôi thì không lộ vẻ gì, chỉ hơi nhếch mày.
"Có vấn đề gì? Bị bao lâu rồi?"
Tôi ngượng nghịu kéo khẩu trang lên, có chút khó mở lời.
"Chỉ mấy hôm nay thôi, tôi cảm thấy mình hình như... không dậy được..."
Tôi nói càng lúc càng nhỏ, anh ấy nghe xong nhíu mày, hỏi: "Hình như? Mấy ngày nay có thử chưa? Với Omega à? Cảm giác thế nào?"
Giọng điệu của bác sĩ không thể nói là tốt, nhìn tôi còn có chút u oán.
Tôi cứ thấy vị bác sĩ đẹp trai này rất quen mắt.
Chẳng lẽ thực sự là minh tinh?
"Không có," Tôi đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, nghiêm túc nói: "Chỉ là mấy hôm trước tôi ở riêng trong một không gian với một Omega sắp đến kỳ phát tình, độ phù hợp pheromone cũng khá cao, nhưng tôi hoàn toàn không có phản ứng gì với tin tức tố của cậu ấy."
"Hơn nữa, sau này tôi xem 'mấy thứ đó'... cũng không có phản ứng."
Tôi nói rất ý tứ, nhưng rõ ràng anh ấy nghe hiểu tôi đang xem cái gì.
"Ừm, không phản ứng với kích thích nghe nhìn, đúng không." Anh ấy gõ lách cách trên máy tính.
Sau đó, anh kéo ngăn kéo lấy ra một đôi găng tay, đứng dậy.
Ánh mắt tôi bất ngờ dừng lại trên nốt ruồi sau mu bàn tay anh.
Đồng tử tôi chợt co lại, những ký ức đã c.h.ế.t bất ngờ sống dậy.
