KHÁM BỆNH GẶP BÁC SĨ, AI NGỜ LÀ ĐỐI TƯỢNG TÌNH MỘT ĐÊM

Chương 10

Sự thù địch của tôi thể hiện rất rõ.

Bởi vì không có bác sĩ nào lại vì một cuộc điện thoại của bệnh nhân phòng khám mà nửa đêm chạy đến nhà người ta cả.

Hơn nữa, hôm tôi đi khám bệnh quấn bít bùng như thế, vậy mà khi anh ta đến và nhìn thấy mặt tôi lại không hề ngạc nhiên.

Chỉ có thể là đã quen biết tôi từ trước.

Thậm chí còn sớm hơn cả chuyện tình một đêm kia.

Nghĩ như vậy, những chuyện xảy ra trong đêm đầu tiên đó cũng rất đáng để suy xét.

Phó Thanh Thời không biểu cảm gì, cũng không vội biện minh cho bản thân.

"Vậy thì nói ra sẽ dài lắm..." Anh ấy kéo dài giọng, thích thú đánh giá tôi.

Tôi cạn lời: "Tóm tắt thôi."

"Cậu từ trên trời rơi xuống, giải cứu tôi khỏi cơn hiểm nghèo."

"Từ đó về sau, tôi thầm yêu trộm nhớ."

Phó Thanh Thời nói với vẻ mặt chuyên chú, nhếch môi.

Tôi: "..."

Anh nghĩ tôi tin à...

Thèm thân xác tôi thì cứ nói thẳng, bày vẽ mấy trò hoa hòe này làm gì.

Anh ta tưởng đang đóng phim truyền hình à, còn "từ trên trời rơi xuống"...

Thôi, anh ta không muốn nói thì tôi cũng không ép.

Dù sao tôi cũng chẳng có gì đáng để anh ta phải thèm muốn.

Ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú này (tôi cực kỳ tự luyến), thì chỉ còn tiền thôi.

Đây cũng không phải tiểu thuyết, chuyện gì mà nằm vùng đánh cắp bí mật công ty lại càng không thể.

Hơn nữa, tôi còn chẳng chạm được đến ngưỡng cửa công ty mình.

Chỉ là một công tử bột ăn chơi lêu lổng tầm thường mà thôi.

"Tôi nói thật, tôi sẽ không lừa cậu."

Phó Thanh Thời nhận ra tôi không tin, cố gắng dùng sự chân thành để cảm hóa tôi.

Tôi qua loa gật đầu: "Được rồi, được rồi, là thật, là thật."

Rồi ôm eo đứng dậy.

Lấy chìa khóa xe trên bàn ném vào lòng anh.

Tôi méo miệng cười: "Bác sĩ Phó, làm phiền anh lái xe đưa tôi đi."

Phó Thanh Thời còn muốn nói thêm, tiếc nuối vì tôi đã chuyển chủ đề.

Anh cầm chìa khóa xe, nhướng mày hỏi: "Đi đâu?"

"Ha ha, đưa anh vào bệnh viện." Tôi bực bội nói.

Tất nhiên, là đi bệnh viện thật.

Dù sao tôi cũng chưa thấy Alpha nào có thể dùng tin tức tố an ủi một Alpha khác trong kỳ mẫn cảm bao giờ.

Giữa tôi và anh ta, chắc chắn có một người gặp vấn đề.

Trong tiềm thức, tôi cảm thấy người đó chính là tôi.

Trên xe, tôi nói sơ qua về suy nghĩ của mình.

Anh ấy gật đầu ra vẻ trầm ngâm, "Là vì cậu không cảm nhận được tin tức tố của Omega, nên cậu mới nghĩ vậy sao?"

"Nói như thế, hôm đó cậu có đi kiểm tra khoa tin tức tố không?"

Anh ấy hỏi một cách nhẹ nhàng.

Ngày hôm đó, người xấu hổ đâu phải là anh ta.

"Quên rồi," Tôi lạnh lùng nói, và cắt ngang khi anh ấy định mở lời lần nữa: "Tập trung lái xe đi."

Phó Thanh Thời liếc nhìn tôi, khẽ cười.

Ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Khi xuống xe, tôi nhận thấy anh ấy nhìn thêm cái mũ tôi để trên xe.

Đó cũng là cái mũ tôi đội hôm đi khám bệnh.

"Chiếc mũ đẹp đấy." Anh ấy có ý đồ.

Tôi giật mình, lúc này mới phản ứng lại.

Họ Phó này đã quen tôi từ rất lâu rồi, thậm chí ngày khám bệnh đã biết rõ tôi là ai.

Vậy thì bộ dạng ngụy trang của tôi hôm đó, trong mắt anh ta, chẳng khác nào "lạy ông tôi ở bụi này".

Ha ha, tức quá đi mất.

 

back top