Lúc đồng ý dũng cảm bao nhiêu, lúc lên giường lại nhát gan bấy nhiêu.
Tôi nằm nghiêm chỉnh trong tư thế "quân sự", mỗi người một bên với Phó Thanh Thời, khoảng cách ở giữa như một dải ngân hà.
Tỉnh táo cảm nhận có người nằm bên cạnh, tôi vẫn thấy rất không quen.
Tất nhiên, điều này chỉ dành cho Phó Thanh Thời.
Ai bảo anh ta nhòm ngó cơ thể tôi làm gì.
Tôi khẽ nghiêng đầu, Phó Thanh Thời đang giãn mày, hơi thở đều đặn, đã ngủ rồi.
"..."
Anh ta ngủ luôn rồi ư? Không làm gì hết sao?
Tôi nhìn anh ấy có chút nghi hoặc, quả thực không giống với những gì tôi tưởng tượng.
Còn tưởng mình phải bán sắc để đổi lấy sự giúp đỡ của anh ta chứ.
Tôi nhắm mắt lại, ngửi mùi hương quen thuộc trong phòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Phó Thanh Thời đã tắt chức năng thay đổi không khí trong phòng trước khi ngủ, giải phóng đầy phòng tin tức tố của mình.
Cũng chính khoảnh khắc này, tôi mới nhận thức rõ ràng lời bác sĩ nói là sự thật.
Tuy nhiên, tôi phải cẩn thận kiểm soát tin tức tố của mình.
Kẻo Phó Thanh Thời, một Alpha bình thường, ngửi thấy lại nổi điên giữa đêm ám sát tôi.
