Việc Phó Thanh Thời sưu tập ảnh và quần áo của tôi, tôi thấy bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Tôi đã sớm cảm thấy anh ta không bình thường, mức độ hiểu biết của anh ta về tôi sánh ngang với mẹ ruột tôi.
Sở thích và những món tôi kiêng kỵ anh ta đều biết hết.
Mấy ngày này, trên bàn chưa từng xuất hiện món nào tôi không thích ăn.
Trong nhà anh ta còn có một đống máy chơi game, những trò anh ta tải về cũng toàn là trò tôi thích chơi.
Nhưng tôi chưa từng thấy Phó Thanh Thời chơi bao giờ.
Những thứ đó đều còn mới toanh.
Và còn quá nhiều chi tiết nữa, bảo anh ta chưa từng điều tra sâu về tôi, tôi không tin.
Càng nghĩ càng thấy rùng mình.
Lâu rồi tôi mới xuất hiện trong nhóm chat, nhận lời mời đi nhậu để thư giãn đầu óc.
Tiện thể suy nghĩ xem nên đối mặt với Phó Thanh Thời như thế nào.
Ai ngờ vừa chơi... thì chơi quên trời đất.
Tôi mở điện thoại ra xem, đã là mười hai giờ đêm.
Phó Thanh Thời không hề tìm tôi.
Tốt lắm...
Tôi tiếp tục xem tiến độ điều tra, đã có kết quả rồi.
Phó Thanh Thời, mười tuổi bố mẹ qua đời, được người thân nhận nuôi... cho đến tận bây giờ...
Đọc hết cả bài, điểm giao thoa duy nhất của chúng tôi là học cùng một trường cấp ba.
Nhưng anh ta lại học trên tôi hai khóa.
Tôi mở ảnh thời cấp ba của anh ta phóng to lên, khác biệt quá lớn so với bây giờ.
Chàng trai trong ảnh gầy gò, trông như bị suy dinh dưỡng.
Mái tóc mái quá dài che khuất lông mày, trông rất âm u.
Hơi quen, nhưng không nhiều.
Tôi tắt điện thoại đứng dậy.
Những người xung quanh tiếp tục níu kéo, "Lâu lắm rồi mới ra ngoài, về sớm vậy sao."
Tôi xua tay, "Cứ tính tiền vào tôi."
Tôi còn đang chờ về để được "điều trị" đây, tiện thể thẩm vấn luôn vị bác sĩ chủ trị của tôi.
