KHÁM BỆNH GẶP BÁC SĨ, AI NGỜ LÀ ĐỐI TƯỢNG TÌNH MỘT ĐÊM

Chương 18

"Anh có thể... cho tôi mặc một cái quần được không."

Tôi dang rộng chân, chỉ xuống dưới nói: "Lạnh, rất... không thoải mái, anh hiểu không?"

Anh ta không hiểu, chỉ nghĩ tôi đang quyến rũ anh ta.

Áo sơ mi trượt lên đến đùi khi tôi cử động, cảnh tượng bên dưới lộ ra hết. Mắt Phó Thanh Thời tối sầm lại, tay nắm lấy cổ chân tôi dùng lực mạnh hơn, tin tức tố theo đó bùng nổ trong phòng.

"Anh lại làm cái quái gì nữa?" Tôi đạp một cước vào vai anh ấy, kéo vạt áo che phía trước.

Phó Thanh Thời bị tôi đá cũng không bực bội, bình tĩnh nắm lấy khoeo chân còn lại của tôi, hai tay kéo xuống, cúi người phủ lên.

"Mẹ kiếp!" Tôi mở to mắt, tay chống trên n.g.ự.c anh ấy, "Anh bình tĩnh đi, có gì chúng ta từ từ nói..."

Anh ta bị điên à?!

Vừa lột quần áo tôi vừa khóa xích tôi lại, rốt cuộc là bị làm sao thế?

Sáng nay còn bình thường mà.

Khoan đã, lẽ nào là...

"Nói chuyện gì? Chẳng phải cậu đã thấy hết rồi sao?"

Phó Thanh Thời hôn lên má tôi từng cái từng cái một, mang tính chất xoa dịu.

Một tay bóp chặt eo tôi, một tay men theo đùi trượt lên, đầu ngón tay lạnh buốt khiến tôi không kìm được khẽ run lên, cổ họng bật ra tiếng rên nhẹ.

"Cậu thấy những thứ đó, nghĩ thế nào?"

"Cậu muốn rời xa tôi à?"

Phó Thanh Thời tự hỏi tự trả lời, "Không đâu, cậu còn cần tin tức tố của tôi mà."

"Thế sau này cậu không cần nữa thì sao? Cậu nhất định sẽ bỏ đi. Giống như hôm nay, cậu thấy sự thật xong là rời khỏi nhà."

"Tôi vẫn nên nhốt cậu lại, khóa cậu mãi mãi bên cạnh mình thì hơn. Cậu không thích biển sao, tôi biết một hòn đảo hoang, đi xem với tôi không?"

Tôi: "..."

Má ơi, anh ta tự biên tự diễn cái quái gì ở đây thế.

Tay vẫn không ngừng cử động, mấy ngón tay rồi nhỉ? Anh ta chơi đến nghiện rồi.

Miệng cứ lảm nhảm mãi, cũng không cho tôi cơ hội nói chuyện tử tế.

Tôi không hề nghĩ đến việc tin tức tố của anh ta ngoài việc có thể an ủi tôi, còn có thể khơi gợi kỳ mẫn cảm của tôi.

"Ha... Phó Thanh Thời," Tôi thở dốc, tay run rẩy nắm chặt vải áo trước n.g.ự.c anh ấy, "Anh... má ơi..."

Tôi chỉ đi uống rượu thôi!

Nhưng Phó Thanh Thời hoàn toàn không quan tâm đến tôi, không nghe lọt một từ nào, tự mình chơi rất hăng.

Sau đó tôi cũng không giải thích được nữa, đầu óc hỗn loạn, kỳ mẫn cảm bị kích thích bộc phát hoàn toàn.

............

 

back top