KHI BẠN TRAI VÀ THIẾU GIA THẬT VÔ TƯ HÔN NHAU, TÔI LIỀN LIÊN HÔN VỚI CHÚ NHỎ CỦA HẮN

Chương 1

Phó Lâm chưa bao giờ né tránh làm những điều này trước mặt tôi.

Vì hắn biết tôi sẽ không rời đi. Dù có đau lòng đến mấy, tôi cũng sẽ giả vờ như không có chuyện gì.

Cười hùa theo bọn họ: "Ừm, không nỡ."

Cứ mỗi lần như vậy, Phó Lâm lại tỏ ra vẻ bất lực nhưng cũng đầy đắc ý.

"Thấy chưa, em ấy thích tao đến mức này, sẵn sàng bao dung mọi lỗi lầm của tao."

Bạn bè không chịu thua liền thách hắn làm chuyện quá đáng hơn. Muốn xem rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến tôi tức giận.

"Mấy người thua chắc rồi." Phó Lâm nắm chắc phần thắng.

Ngay trước mặt tôi.

Hắn hôn lên môi Ôn Bạch.

Tôi bỗng thấy thật vô vị.

Lúc tôi xoay người.

Ôn Bạch bật ra một tiếng thở dốc. Vội vàng và hoảng loạn ngăn cản Phó Lâm.

"Dùng bao..."

Mấy người bạn của hắn nổ tung trước:

"Đụ má! Thằng khốn mày chơi thật hả?"

"Vị hôn phu ở đây mà cũng dám làm, không hổ là mày."

"Nếu chuyện này mà vẫn không khiến vị hôn phu của mày tức giận, tao bái phục thật."

Ánh mắt đồng loạt b.ắ.n về phía tôi. Tất cả đều muốn thấy một tia ghen tị, phẫn nộ, đau khổ trên mặt tôi.

Nhưng tôi chỉ muốn cười.

Sắc mặt Phó Lâm chùng xuống, "Cậu cười cái gì?"

Câu trả lời chẳng phải quá rõ ràng sao?

Vị hôn phu mà mình thích suốt hai năm là một tên tra nam. Dù biết đối phương chỉ là đùa giỡn, tôi vẫn ngu ngốc gửi gắm tương lai vào người đó.

Mẹ kiếp. Sao con người lại có thể tin lời tra nam mà tự làm khổ mình lâu đến vậy.

"Thấy chuyện buồn cười thì cười thôi."

Tôi nhìn Ôn Bạch, thành thật hỏi lại: "Vị hôn phu của mình và anh trai mình làm loạn với nhau, chẳng lẽ không thấy buồn cười sao?"

Phó Lâm đột ngột đẩy Ôn Bạch ra. Cằm căng cứng.

"Cậu biết tôi chỉ là cá cược với bạn bè thôi, tôi sẽ không làm chuyện đó với cậu ta..."

"Ừ ừ." Tôi không có tâm trạng lãng phí thời gian với hắn. Trả lại nguyên văn câu nói hắn đã nói với tôi vô số lần.

"Hai người chỉ là chơi đùa, với tôi mới là thật, dù anh có lên giường với cậu ta, trái tim anh vẫn ở chỗ tôi."

"Giang Nhượng." Phó Lâm nổi giận. "Ôn Bạch mới về, tôi đưa cậu ta đi chơi để làm quen, cậu có cần phải nói móc mỉa như vậy không?"

"Không có." Tôi lạnh nhạt phản bác.

Sắc mặt hắn dịu đi một chút.

"Tôi chỉ nói sự thật thôi."

"Giang Nhượng!"

Không khí giằng co. Thấy tôi không chịu xuống nước.

Phó Lâm thở dài: "Khoảng thời gian này là tôi lạnh nhạt với cậu, khiến cậu không thoải mái, nhất thời kích động dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi."

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã hết giận. Dù sao tôi cũng là trẻ mồ côi. Cha mẹ nuôi dù tốt đến mấy cũng không thể coi tôi như con ruột. Khó khăn lắm mới có một người bằng lòng chấp nhận mình xuất hiện, sau khi mắc lỗi còn chủ động xuống nước. Đây là phần thưởng mà ông trời ban cho tôi, không nên đòi hỏi thêm.

Nhưng giờ nhìn lại. Rõ ràng tôi chỉ là một kẻ xui xẻo được chọn ngẫu nhiên để thỏa mãn sở thích bệnh hoạn của hắn. Đáng tiếc, kẻ xui xẻo đó lại cam tâm tình nguyện.

"Thôi được rồi, tôi đưa cậu về."

"Ghen với cả anh trai mình thì ra thể thống gì."

Phó Lâm miễn cưỡng đứng dậy. Giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hắn vòng tay ôm eo tôi.

Tôi không để lộ cảm xúc tránh né.

"Không cần, vị hôn phu của tôi đang đợi ở dưới lầu."

"Vị hôn phu?" Phó Lâm im lặng một lúc. Khinh thường.

"Vị hôn phu của cậu chẳng phải là tôi sao? Xem ra lớn thật rồi, còn dám đùa với tôi."

Tôi không trả lời. Hắn không biết, cha mẹ ruột của tôi đã tìm thấy tôi. Họ là tỷ phú giàu nhất Dương Thành.

Hôm qua gặp mặt, họ nói với tôi về một đối tượng liên hôn. Họ rất tôn trọng tôi, nếu tôi thấy không hợp thì có thể từ chối. Chuyện bồi thường một chút tiền bạc không quan trọng bằng hạnh phúc của tôi.

Ban đầu tôi định từ chối, nhưng bố mẹ nói đối phương là người nắm quyền của nhà họ Phó.

Vậy thì chỉ có thể là Phó Tư Dung.

Chú nhỏ của Phó Lâm.

Có lẽ vì muốn trả thù, tôi đồng ý gặp mặt. Cuộc gặp diễn ra tối nay.

 

 

back top