Tần Mục Dã bị rối loạn giấc ngủ rất nặng.
Nhiệt độ, độ ẩm, mùi hương trong phòng, độ mềm của giường, độ thoải mái của ga trải giường, tất cả đều cần được kiểm soát nghiêm ngặt.
Không chỉ vậy, tôi còn phải giúp hắn tiêu hao hết năng lượng, hắn mới có thể ngủ được.
Người trong vòng tay khẽ nhắm mắt, hàng mi đen dày rủ xuống, hơi thở dần ổn định.
Tôi không dám cử động, sợ đánh thức hắn, có lẽ đêm nay hắn sẽ không thể ngủ được nữa.
Nhưng dòng bình luận vẫn vô tình cuộn trôi, chứa đầy sự chán ghét dành cho tôi.
Tôi nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nhìn.
Sáng hôm sau, Tần Mục Dã mặc bộ vest đen cắt may chỉnh tề, tóc được chải gọn gàng.
Khí chất mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, khiến người ta không dám lại gần.
Hắn cúi đầu nhìn tôi còn chưa tỉnh ngủ, thong thả nói: “Tối nay có một buổi tiệc, tự mình sửa soạn đi, tối tôi sẽ về đón cậu đi cùng.”
Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Bữa tiệc do nhà họ Bạch ở Hồng Kông tổ chức.
Buổi tối, tôi mặc bộ vest trắng do Tần Mục Dã chọn, đi theo sau hắn.
Hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi với vẻ hơi cau mày: “Cậu là vệ sĩ của tôi à? Sao cứ đi sau lưng tôi thế?”
Tôi chớp mắt vẻ không hiểu, chỉ thấy hắn đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đứng ngang hàng với hắn rồi cùng bước vào phòng tiệc.
Ánh mắt của mọi người trong phòng tiệc đều đổ dồn vào chúng tôi, xen lẫn sự kinh ngạc và nghi hoặc.
Tôi có chút lúng túng, cúi đầu không dám nhìn xung quanh.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một chút niềm vui, đây là lần đầu tiên Tần Mục Dã công khai sự tồn tại của tôi.
Tuy nhiên, nghĩ đến những bình luận tối qua, cổ họng tôi như bị mắc xương cá, nuốt không trôi, mỗi lần nuốt nước bọt đều cảm thấy đau nhói.
Người đứng đầu nhà họ Bạch mời Tần Mục Dã vào thư phòng để bàn chuyện chính.
Lúc này hắn mới buông tay tôi ra, bảo tôi cứ đứng đây đợi hắn.
