LÀ BETA NHƯNG LẠI GHEN TỴ VỚI ALPHA ĐỈNH CẤP VÌ VỢ OMEGA CỦA TÔI SẼ Ở BÊN HẮN

Chương 12

Tôi lái xe về chỗ ở của mình.

Trên đường, tôi chỉ cảm thấy mình sắp phát điên.

Tôi giống như một tên hề, bị những người này xoay vòng vòng.

Đêm đó tôi cứ nghĩ Nam Chi đã mang thai con của tôi, từ đó về sau, bất kể cậu ấy có coi thường xuất thân của tôi thế nào, có tỏ thái độ với tôi ra sao, tôi đều nhẫn nhịn.

Nhưng tất cả đều là giả.

Sự day dứt của tôi là giả, tình yêu của tôi là thấp kém, tôi là một beta, tình cảm của tôi phải bị chà đạp như vậy sao?

Đêm đó tôi là ngu ngốc, là khờ dại, nhưng tôi đâu phải không phải là nạn nhân?

Một cơn phẫn uất và tủi thân đến muộn trào dâng trong lồng ngực.

Tôi đóng sập cửa xe, chỉ cảm thấy trong đầu dâng lên cơn giận dữ như lửa đốt.

"Trông có vẻ không vui lắm."

Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trước mặt tôi.

Tôi giật mình ngẩng đầu lên—

Liền thấy người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đơn giản, đeo găng tay đen, hai tay đan vào nhau, lẳng lặng đứng sau tôi.

Tôi lùi lại, nhưng phát hiện phía sau là cửa xe, tôi không còn đường lui.

Tôi siết chặt hai tay, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cậu ta .

Nhưng không ngờ giây tiếp theo cậu ta lại mở lời, như thể đang bình luận về thời tiết hôm nay:

"... Không nên vui sao? A Niên, chúc mừng ly hôn."

Tôi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cậu ta .

"Cậu có ý gì?" Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy.

"Là cậu..." Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó.

"Là cậu ngầm chỉ đạo, bảo Nam Chi ly hôn với tôi? Có phải không?"

Khuôn mặt alpha nở nụ cười.

Đối diện với sự chất vấn của tôi, cậu ta không phản bác.

"Tôi làm sai gì sao? Anh vốn không thích Nam Chi nữa, không phải sao?"

"Món quà tôi tặng anh, anh không thích à?"

Cậu ta đưa tay chạm vào mặt tôi một cách thân mật.

Găng tay da tiếp xúc với da thịt, dấy lên một chút lạnh lẽo.

Tôi cảm thấy cậu ta thật không thể hiểu nổi.

Rõ ràng chuyện này là sai, nhưng từ miệng cậu ta nói ra, lại có hàng vạn lý do chính đáng.

"Cậu... Cậu!" Tôi tức đến lắp bắp, chỉ vào Lê Dã mà không nói nên lời.

"Cậu không thấy cậu làm vậy rất vô liêm sỉ sao?! Cậu làm như vậy, chẳng phải là phá hoại hôn nhân của người khác sao?"

Nhưng kẻ khởi xướng lại ung dung nhìn tôi, trên mặt không hề có chút hổ thẹn nào.

"Tôi vô liêm sỉ?"

Cậu ta chậm rãi lặp lại, rồi đột nhiên cười một tiếng.

"Đúng vậy, tôi chính là vô liêm sỉ."

Cậu ta thừa nhận một cách thản nhiên.

"A Niên, anh phải biết, có nhiều thứ, nếu anh không nắm bắt thời cơ, thì có thể sẽ không bao giờ có được nữa."

Tôi tức đến bật cười: "Vậy tôi thật sự phải chúc mừng cậu, Lê tổng, chúc cậu và... cậu ta trăm năm hạnh phúc."

Người trước mặt đột nhiên im lặng.

Cậu ta cao hơn tôi một cái đầu, tôi không muốn bị lép vế, nên ngẩng đầu nhìn cậu ta với vẻ mặt lạnh lùng.

Lê Dã cúi mắt nhìn tôi, nhưng phản ứng của cậu ta thật kỳ quái, khiến khí thế mà tôi vừa khó khăn lắm mới vực dậy lại trở nên do dự.

"... Cậu ta?"

Mãi lâu sau, alpha cuối cùng cũng mở lời.

Cậu ta đột nhiên cong mắt, nụ cười càng lúc càng lớn, như thể cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó.

Cậu ta nói từng chữ, giọng điệu chậm rãi.

"Ngu tổng, tôi nghĩ có lẽ anh đã luôn hiểu sai ý tôi."

Cậu ta chậm rãi tháo găng tay, nắm lấy tay tôi.

Tôi không hiểu cậu ta rốt cuộc muốn làm gì.

Cho đến khi cậu ta cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi.

Tôi kinh ngạc mở to mắt, ngây người tại chỗ—

"Có lẽ sau khi ly hôn, anh có thể cân nhắc tôi."

 

 

back top