Hai năm sau, nông trại được chính phủ biểu dương là tổ chức tiên tiến, em trai trong cặp anh em beta tên Quý Vũ Phi cùng tôi đi nhận giải.
Quý Vũ Phi có tính cách hơi hướng nội, căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo tôi.
Nhưng khi nhìn thấy tòa nhà chính phủ được xây dựng uy nghiêm và trang trọng, trong mắt cậu ấy không khỏi có sự ngưỡng mộ.
Cậu ấy hỏi: "Anh Ngu, anh về từ thủ đô, ở đó rốt cuộc thế nào ạ?"
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Rất tốt. Phồn hoa hơn ở đây nhiều."
"Nhưng chỉ khi đến đó rồi, quay về đây, anh mới cảm thấy những ngày ở nông trại càng quý giá hơn."
Cậu ấy gật đầu như hiểu như không.
Chúng tôi vừa nói chuyện, Quý Vũ Phi vô thức buông tay áo tôi ra, đi trước tôi quan sát, trong mắt đầy bóng dáng sáng láng của các nhân viên hành chính mặc vest chỉnh tề.
Tôi mặc kệ cậu ấy, nhưng quay đầu lại, thấy cậu ấy va vào một người đàn ông trông có vẻ nho nhã.
Tôi nghe cậu ấy vội vàng xin lỗi.
Khi người đàn ông đó ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt quen thuộc.
Lòng tôi thực sự kinh ngạc.
"À, Ngu tiên sinh. Lâu rồi không gặp."
— Là vị thư ký ở bệnh viện hai năm trước.
Tôi đặt tay lên vai Quý Vũ Phi, hơi chắn cậu ấy ra sau mình.
"Chào anh, lâu rồi không gặp. Em trai tôi vô tình va vào anh, thật ngại quá. Anh không sao chứ?"
Thư ký cười: "Không sao. Không ngờ lại gặp anh ở đây—"
"Triệu Minh Tùng, sao vậy?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Alpha ung dung bước ra từ góc rẽ, hàng mi dài hơi rủ xuống, ánh mắt rơi trên người thư ký, dừng lại một chút.
Rồi lại qua vai thư ký, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía tôi.
Lê Dã.
Trong khoảnh khắc tôi ngây người, alpha bước về phía chúng tôi, tôi thấy đôi mắt cậu ta cong lên.
Vô cớ khiến tôi liên tưởng đến mật ong hổ phách sắp tan chảy.
Alpha dừng lại, giữ một khoảng cách xã giao an toàn.
Cậu ta điềm tĩnh, dường như chuyện trước đây chưa từng xảy ra, cúi đầu nói:
"Lâu rồi không gặp."
Không hiểu sao, tôi đột nhiên có chút căng thẳng.
Trong tiếng tim đập hơi nhanh, tôi nghe thấy mình lắp bắp trả lời: "... Lâu rồi không gặp."
Ngoại truyện
Lê Dã dường như đã thay đổi so với trước đây.
Một cảm giác khó tả.
Ngày hôm đó gặp cậu ta ở tòa nhà chính phủ, trong lòng tôi ngoài một chút lúng túng, còn có một cảm xúc phức tạp khó gọi tên.
Hôm nay, anh trai song sinh Quý Vũ Hàng gọi điện thoại cho tôi, nói cậu ấy gặp chút rắc rối bên ngoài.
Tôi rất lo lắng hỏi cậu ấy có cần tôi đến ngay không.
Cậu ấy lại nói không sao.
"Chỉ là chuyện phân chia đất đai mấy hôm trước, những người ở nông trại bên cạnh chơi xấu."
"Nhưng anh Ngu đừng lo, may mà có vị anh trai nhiệt tình này thấy chuyện bất bình nên đã giúp tôi một tay."
Tôi bảo cậu ấy mời người đó về, mời người ta ăn một bữa cơm tử tế để cảm ơn.
Quý Vũ Hàng vui vẻ đồng ý.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, vị "anh trai tốt bụng" này, lại là một cố nhân quen thuộc.
Tôi cầm muỗng cơm đứng ở cửa, thấy vạt áo khoác dài của alpha cuộn lên một cơn gió, thổi bay một mảng lá phong rơi trên mặt đất.
Alpha tùy ý đút hai tay vào túi, Quý Vũ Hàng rất nhiệt tình chào hỏi cậu ta :
"Anh Lê! Mau vào đi, anh là bạn của anh Ngu, cũng là ân nhân của tôi, hôm nay tôi sẽ lấy rượu quý cất giữ ra mời anh uống!"
Lê Dã nhướng mày, nhìn tôi: "Hy vọng không làm phiền hai người."
Tôi hơi lúng túng xoa xoa chóp mũi.
Alpha đứng yên tại chỗ, rất thản nhiên đối diện với tôi.
Lâu sau, tôi xoa xoa chiếc tạp dề trên người, lùi sang một bên, mời alpha vào nhà.
Trong bữa ăn, Quý Vũ Hàng không giấu được sự ngưỡng mộ trong giọng nói, hỏi về mọi thứ ở thủ đô.
Tôi hơi lo lắng kéo cậu ấy, sợ sẽ làm Lê Dã tức giận.
Nhưng giọng Lê Dã rất ôn hòa, cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, bình thản đến mức giống như anh trai lớn nhà bên.
Ăn xong, cậu ta lại thực sự giống như một người bạn chỉ đến ăn ké, chủ động đề nghị vào bếp rửa bát.
Tôi tựa vào cửa, nhìn bóng lưng cao lớn rộng rãi của alpha, lại phát hiện giờ đây mình cũng không còn nảy sinh lòng ghen tị nào nữa.
Tôi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói:
"Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp Vũ Hàng. Tính cậu ấy hơi nóng vội, nếu không gặp cậu..."
Tay Lê Dã đang lau đĩa khựng lại một chút, rồi cậu ta cẩn thận xếp nó vào bồn rửa.
Bát đĩa chạm vào bồn rửa, phát ra một tiếng "loảng xoảng" nhỏ.
Tôi nghe cậu ta đáp: "Không sao."
Chúng tôi cứ im lặng như vậy một lúc.
Tôi thực sự cảm thấy lúng túng, nên mở lời:
"Làm việc này phiền cậu quá, nhưng bình thường nhà tôi chỉ có ba người, nên không nghĩ đến việc mua máy rửa bát."
"Lát nữa, tôi đưa cậu ra nhé. Chỗ này trời tối khá sớm."
Lê Dã lau sạch tay, đặt mọi thứ gọn gàng về chỗ cũ.
Cậu ta quay người lại, cong mắt cười: "Được."
Tôi dẫn cậu ta đi đến bãi đậu xe trong sân.
Đột nhiên lại nhớ ra mình lái loại xe gì, có chút ngại ngùng xoa xoa tay, hỏi:
"À... xe của tôi có lẽ hơi khác thường, cậu có ngại không?"
Lê Dã đã nhìn thấy chiếc máy kéo đậu trong sân.
Cậu ta lại cười, lần này có vẻ thực sự bị tôi chọc cười rất vui vẻ.
"Tôi chưa từng đi bao giờ. Cảm ơn anh cho tôi cơ hội này."
Cậu ta hiểu chuyện như vậy, tôi có chút chột dạ, lại vội vàng giải thích:
"Thực ra ở nhà có xe để lái ra ngoài, nhưng thằng nhóc Quý Vũ Phi có việc nên lái đi rồi... Hơn nữa chiếc máy kéo tôi mua này, ngồi cũng rất thoải mái..."
Chiều tối trời hơi lạnh, tôi thấy chóp mũi Lê Dã hơi đỏ, đôi mắt phượng rất đẹp đó lấp lánh trong màn đêm hơi tối.
Cậu ta rất chuyên chú nhìn tôi, rồi cười nói được.
Lòng tôi nhảy lên một cái, vội vàng quay mặt đi, luống cuống mò chìa khóa trong túi.
Lê Dã ở bên cạnh, đối diện với cậu ta , tôi vẫn có chút căng thẳng.
Nhưng khác với trước đây, là một cảm giác tôi không thể gọi tên.
Trong khoảng thời gian này, tôi nghe cậu ta hỏi tôi: "Tôi nghe Triệu Minh Tùng nói, anh hỏi về chuyện tấm ảnh đó?"
Tôi ngước mắt nhìn cậu ta , rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, khẽ ừ một tiếng.
Liền nghe Lê Dã nói: "Vậy anh có nhớ ra tôi không."
"Lúc đó cậu... là omega?"
Trước đây khi còn học đại học, thành tích của tôi khá tốt.
Thường có một cậu học đệ trông có vẻ tĩnh lặng và xinh đẹp, tóc dài, hơi hướng nội, thường xuyên đến hỏi bài tôi.
"Nói chính xác thì lúc đó tôi không có giới tính. Phân hóa hơi muộn." Lê Dã trả lời.
"Cậu... Cậu và hồi đó không giống nhau chút nào." Tôi hơi do dự nhìn thân hình cao hơn tôi một khúc của cậu ta , nói.
Lê Dã nghe vậy, hơi cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống, nói rất nghiêm túc.
"Anh vẫn giống như hồi đó."
"Học trưởng."
Việc cậu ta đột nhiên áp sát khiến tôi suýt nhảy dựng lên.
Tôi không biết phải đáp lại thế nào nữa, vắt óc suy nghĩ, ừ một tiếng.
Lê Dã cũng không nói gì nữa.
Chúng tôi đi một đoạn đường không quá yên tĩnh.
Vì tiếng máy kéo hơi lớn.
Đến gần ngã rẽ, tôi nhìn thấy Triệu Minh Tùng đứng ngoài cửa xe từ xa, đang đợi cậu ta.
Lê Dã mở cửa xe, nhảy xuống.
Rồi quay người lại, ngẩng đầu nhìn tôi.
"Học trưởng, cơm anh nấu rất ngon."
"... Cảm ơn." Được khen, tôi luôn cảm thấy vui.
Thế là tôi rất trịnh trọng cảm ơn cậu ta .
"Lúc đến, tôi nghe Vũ Hàng nói, trong nhà kính có rất nhiều loài thực vật quý hiếm."
"Lần sau, không biết tôi có cơ hội, được vào xem không?" Cậu ta hỏi.
Lê Dã lại nhìn tôi như vậy, tôi dường như không thể từ chối.
Đương nhiên, tôi cũng ôm một chút hư vinh nho nhỏ.
Dù sao tôi cũng tự hào về nhà kính của mình, đương nhiên càng hy vọng có người sẵn lòng đến chiêm ngưỡng chúng.
"Đương nhiên rồi."
"Khi nào thì tiện?" Cậu ta hỏi.
"Ừm, có lẽ phải hơn một tháng nữa, cậu biết đấy, tháng này là mùa thu hoạch nông trại." Tôi nói.
"Được."
Cậu ta nâng tay tôi lên, cúi người xuống, lại hôn nhẹ lên đầu ngón tay tôi.
Tôi ngây người, đứng sững tại chỗ không biết phải làm sao.
"Cảm ơn." Cậu ta mỉm cười nhìn tôi.
Tôi máy móc gật đầu.
Thấy cậu ta vẫy tay chào tôi trong màn đêm rộng lớn.
Tôi thấy đôi mắt cong lên của cậu ta .
"Hẹn gặp lại."
Lê Dã nói.
Ngoại truyện Lê Dã (1)
Beta của tôi là một người dễ mềm lòng.
Khi tôi thấy anh ấy loạng choạng xông vào biệt thự số 006, sự ghen tị giống như lửa muốn thiêu cháy trái tim tôi.
Tôi nâng cằm anh ấy lên, thấy vẻ mặt hoảng loạn của anh ấy.
Anh ấy hình như đang lo lắng.
Tại sao.
Một người bạn đời tồi tệ như vậy, chỉ cần chảy vài giọt nước mắt với anh ấy, anh ấy liền mềm lòng, có phải không.
Nếu là tôi, tôi sẽ chỉ thấy đó là một điều đáng mừng.
Anh ấy đã ngửi thấy tin tức tố của tôi.
Kỳ mẫn cảm lần này lại mất kiểm soát đến vậy sao.
Nam Chi đã cho tôi cơ hội, tôi vốn dĩ muốn nắm lấy cơ hội này.
Nhưng anh ấy đã khóc.
Bản thân anh ấy có lẽ cũng không nhận ra.
Tôi đã tha cho anh ấy.
Anh ấy cũng đã thương hại tôi một lần.
Khi Triệu Minh Tùng dẫn người đến, tôi cố ý đánh rơi chiếc ví.
Tôi muốn anh ấy nhớ đến tôi.
Anh ấy liệu có nhớ đến tôi không.
Khi còn rất nhỏ, bố đã nói với tôi, có những thứ mình muốn, chỉ cần thấy có cơ hội, nhất định phải nắm lấy.
Nếu không, đợi đến khi nó lén lút trốn đi, ngoài việc khóc lóc một cách nhu nhược, tôi còn có cách nào khác không.
Vì vậy tôi đã làm một chút công tác chuẩn bị.
Tôi biết omega đó thích vẻ ngoài của một alpha đẹp trai bị cậu ta mê hoặc.
Thế nên tôi bảo Triệu Minh Tùng mua chuộc người phục vụ trong câu lạc bộ đó, để cậu ta cố ý cho Ngu Niên nhìn thấy cảnh họ dan díu với nhau.
Nhưng không ngờ lại khiến tôi biết được một thứ còn có lợi hơn.
Tôi chỉ điều tra một chút, đã biết omega đó đang lừa Ngu Niên, nói rằng cậu ta đã mất đứa con của họ.
Thực ra năm đó Nam Chi căn bản không mang thai.
Beta của tôi bị lừa.
Thật đáng thương.
Nhưng tôi nhất định phải cho anh ấy biết.
END.
