LÀ BETA NHƯNG LẠI GHEN TỴ VỚI ALPHA ĐỈNH CẤP VÌ VỢ OMEGA CỦA TÔI SẼ Ở BÊN HẮN

Chương 4

Vài ngày sau, tôi đi tham gia một buổi xã giao.

Ngô Minh nhận lấy túi của tôi, nhưng thần sắc lại có chút né tránh.

Dù tôi không thông minh, nhưng sự bất thường rõ ràng như vậy, tôi không thể không nhận ra.

"Thư ký Ngô, chuyện gì khiến cậu căng thẳng như vậy?" Tôi cau mày, hạ giọng, cố ý giả vờ không vui để dọa cậu ta.

Quả nhiên cậu ta giật mình, ấp úng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói cho tôi biết.

Cậu ta đã nhìn thấy Nam Chi ở đây.

Lần này tôi thực sự hơi không vui:

"Ở đây thì sao? Tôi cũng ở đây mà?"

Câu lạc bộ này có tính bảo mật rất tốt, vì vậy cũng có nhiều người giàu có đến đây tìm kiếm niềm vui.

Nhưng tôi không nghĩ Nam Chi sẽ làm gì.

Cậu ấy cũng có sự nghiệp riêng, đến xã giao như tôi cũng là chuyện bình thường.

Thư ký Ngô vội vàng xin lỗi tôi, tôi lại cảm thấy mình có lẽ đã quá khắt khe với người khác, nên khoát tay.

Nhưng vừa quay đầu lại, tôi đã nhìn thấy:

Bên ngoài một phòng bao không xa, một nam A có vẻ ngoài tuấn tú đang mỉm cười đỡ một thanh niên thanh tú quyến rũ.

Thanh niên có vẻ đã say, dựa vào lòng nam phục vụ đó rất thân mật, đầy ám chỉ kẹp một tấm séc, vỗ vào n.g.ự.c người phục vụ.

Thư ký Ngô đã sợ đến tái mặt.

Không dám nhìn tôi, chỉ cúi đầu, chuyên tâm kiểm tra tài liệu công việc tối nay.

Tôi theo bản năng chớp mắt một cái, nhìn thẳng theo họ bước vào phòng bao, sau đó mới nhận ra môi mình khô khốc, tay chân lạnh ngắt.

"... Hôm nay cậu không thấy gì cả." Tôi mím môi, mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình.

Thư ký Ngô vội vàng nói phải, rồi đưa tay xoa mặt, dẫn đường cho tôi.

Tôi im lặng đi theo cậu ta.

Nhưng trong đầu cứ tua đi tua lại cảnh vừa rồi.

... Chẳng qua là làm trò mà thôi.

Trong giới này là như vậy, tôi đâu phải không biết.

Lùi một vạn bước mà nói... là tôi nợ Chi Chi.

Tôi chỉ là một beta, Chi Chi là một omega đỉnh cấp.

Đáng lẽ cậu ấy có thể kết hôn với một alpha ưu tú, là tôi đã hại cậu ấy.

Hơn nữa...

Suy nghĩ của tôi rối bời, không để ý rằng Thư ký Ngô đã mở cửa cho tôi.

Và tôi cứ đứng yên ở cửa không động đậy.

Cho đến khi có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, có người dường như lướt qua tôi, đi ngang qua, theo sau là một mùi hương gỗ dễ chịu.

"Ngu tổng, không vào sao?" Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp và giàu từ tính, tôi theo bản năng ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt hổ phách đó.

Lại là Lê Dã.

Trước khi đến tôi không nghe nói có cậu ta.

Với cơ nghiệp lớn như vậy, cậu ta cần đích thân đến đây để bàn chuyện làm ăn với những người như chúng tôi sao?

Nhớ lại cuộc đối thoại ở Bích Hải Thiên trước đây, tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

"Ồ... Cảm ơn, làm phiền Lê tổng rồi."

Tôi ngượng nghịu đáp.

Thư ký Ngô bên cạnh mồ hôi đầm đìa, tôi vốn định đi theo sau Lê Dã vào, nhưng cậu ta lại chống tay vào cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi vào trước.

 

 

back top