Rõ ràng, ta và Lăng Tầm đã nổi tiếng.
Nổi tiếng hơn cả những con sói mạng.
Vườn bách thú khẩn cấp cử giám đốc mở buổi phát sóng trực tiếp, cố gắng đính chính rằng đây chỉ là hành vi cá nhân của Lăng Tầm, không phải là song phương yêu nhau. Thế nhưng những người hâm mộ của ta không chấp nhận, họ tin rằng đó là vì giám đốc sợ người đồng tính.
Thế là, dưới tác động kép của dư luận xã hội và cám dỗ của lưu lượng truy cập, vườn bách thú cuối cùng đã đau đớn mà hạnh phúc thừa nhận ta và Lăng Tầm là một cặp tình nhân.
Lưới thép vẫn còn đó, nhưng ta đã được chuyển đến phía Tây Hổ Sơn, sống chung phòng với Lăng Tầm.
Không phải? Ta xin hỏi đây là cái gì vậy?
Có ai quan tâm đến cúc hoa vô tội của ta không?
Lăng Tầm rất quan tâm.
Hổ đực có thể động dục quanh năm.
Nhưng hắn tự cảm thấy mình đã rất kiềm chế.
Vì hắn sẽ luôn nhịn cho đến khi vườn bách thú đóng cửa, trở về phòng, nhảy lên đánh rơi camera rồi mới động thủ với ta đang cằn nhằn.
Dù sao, sau khi không giữ được cúc hoa, không quay "phim mèo" chính là giới hạn cuối cùng của ta.
Cứ như vậy thời gian lại trôi qua nửa năm, nhờ hiệu ứng người nổi tiếng, vé vào cổng của vườn bách thú bán ngày càng nhiều, thậm chí còn mở hoạt động cho thú ăn.
Trên tấm kính vốn kín mít được mở một lỗ tròn, du khách có thể chọn trả một trăm đồng để mua vài miếng thịt tươi còn vương máu, dùng kẹp đưa vào lỗ để cho chúng ta ăn.
Lăng Tầm xưa nay không ăn của bố thí, hắn chỉ thích tự mình săn mồi.
Nhưng ta thì ăn, ta ăn như bay. Dù sao duyên phận của ta và Lăng Tầm cũng bắt đầu từ một lần "đi ăn xin".
Lăng Tầm mấy lần cố gắng dạy ta săn mồi, nhưng đều bị ta từ chối.
"Nhỡ đâu ta học được săn mồi rồi mất biên chế thì sao?" Ta nói hùng hồn, "Ngươi nhớ lấy, làm phế vật mới có thịt ăn mỗi bữa!"
Lúc nói câu này là một ngày nắng hiếm hoi giữa mùa đông, mặt trời ấm áp chiếu lên bụng ta. Ta gác chân lên lưng Lăng Tầm, thoải mái nheo mắt lại.
Trong thời tiết như thế này, ta hiếm hoi nảy sinh ý nghĩ "cứ sống qua ngày như vậy" cũng không tệ, nên câu nói này có thể coi là lời khuyên chân thành ta dành cho Lăng Tầm.
Đáng tiếc, Lăng Tầm không thể học được trí tuệ sinh tồn vĩ đại của ta.
Hắn vẫn hàng ngày rèn luyện cơ bắp, mài giũa móng vuốt sắc bén, đảm bảo mình có sức mạnh để vững vàng đè lên người ta.
Mùa xuân năm thứ hai, Viện nghiên cứu công bố báo cáo điều tra số lượng hổ Siberia hoang dã, báo cáo cho thấy số lượng hổ đực Siberia ở Trường Bạch Sơn không đủ, số lượng hổ con mới sinh giảm dần theo từng năm.
Vì lý do sinh sản, Lăng Tầm, con hổ có mức độ hoang dã cao nhất, đã bị thả về tự nhiên theo chính sách.
