Hứa Đồng Tiêu ngửi thấy một mùi hương Tuyết Mai thoang thoảng. Ban đầu, cậu cứ ngỡ mình ngửi nhầm.
Nhưng mùi hương Tuyết Mai ấy cứ quấn lấy người cậu, lúc thì nồng đậm, lúc lại nhẹ nhàng như làn khói. Cậu nhận ra đây chính là tin tức tố của Nam Nịnh Nguyệt.
Anh ấy không lẽ đang vào kỳ động dục?
Phòng vệ sinh không khóa. Nam Nịnh Nguyệt đang trốn trong góc tối, thở dốc từng hơi.
Hứa Đồng Tiêu sốt ruột hỏi: “Học trưởng, anh không sao chứ!”
“Hứa Đồng Tiêu, em cút đi cho anh, em chạy đến làm gì… Em điên rồi sao,” giọng Nam Nịnh Nguyệt yếu ớt truyền ra.
“Anh…” Nam Nịnh Nguyệt nói không nên lời.
Hứa Đồng Tiêu nghe thấy tiếng thở dốc thống khổ của Nam Nịnh Nguyệt, lòng cậu đau nhói. Cậu lập tức rút điện thoại ra định gọi 115
“Không… Không…” Nam Nịnh Nguyệt lắc đầu, nói, “Bệnh viện ở Tề Hải rất đắt… Đừng gọi…”
“Anh điên rồi sao, đến mức này rồi mà còn nghĩ đến tiền!” Hứa Đồng Tiêu nghĩ đến việc Nam Nịnh Nguyệt thường ngày đã khổ sở đến mức nào.
Cậu vừa đau lòng vừa tức giận, chỉ vì tiết kiệm tiền mà không chịu đi khám bác sĩ.
“Anh…” Giọng Nam Nịnh Nguyệt bắt đầu run rẩy. Hứa Đồng Tiêu nhìn thấy, dứt khoát bấm số điện thoại.
“Alo, xin chào.”
“Alo.” Hứa Đồng Tiêu cũng không biết giọng mình đang run.
“Ở…” Hứa Đồng Tiêu vừa định nói địa chỉ thì bị Nam Nịnh Nguyệt vươn tay dập máy.
Hứa Đồng Tiêu cảm nhận được tay đối phương rất nóng, rất nóng. Nam Nịnh Nguyệt thở ra hơi nóng, nói: “Em… Em có thể cho anh một chút tin tức tố không?”
Tin tức tố?!
“Anh là Omega sao?” Hứa Đồng Tiêu kinh ngạc nhìn Nam Nịnh Nguyệt.
Điều này không thể nào! Tin tức tố trước đây cậu ngửi được ở Nam Nịnh Nguyệt đâu có cảm giác của Omega.
Nam Nịnh Nguyệt yếu ớt lắc đầu, anh không nói hai lời, đưa tay lên áp vào trán Hứa Đồng Tiêu. Hứa Đồng Tiêu cảm nhận được hơi nóng từ đầu ngón tay đối phương truyền đến.
Khoảng cách quá ngắn ngủi khiến Hứa Đồng Tiêu ngửi thấy mùi Tuyết Mai thanh lạnh nồng đậm trên người Học trưởng.
Mùi Tuyết Mai nồng nàn bao vây lấy cậu. Một cảm giác mềm mại, ẩm ướt truyền đến trên môi Hứa Đồng Tiêu.
Khi đối phương cạy khớp hàm cậu ra, hơi thở hòa quyện vào nhau khiến cậu cảm thấy xa lạ nhưng lại dễ dàng làm người ta đắm chìm một cách khó hiểu.
Hứa Đồng Tiêu hơi choáng váng trong khoảnh khắc đó.
Người đã từ chối cậu, vào lúc này, lại hôn cậu.
Hứa Đồng Tiêu cảm nhận được tin tức tố của Nam Nịnh Nguyệt càng lúc càng nặng.
Nam Nịnh Nguyệt hôn cậu càng lúc càng mạnh bạo. Đối phương rất thiếu kinh nghiệm. Hương Tuyết Mai nồng đậm lan tràn trong khoang miệng.
Học trưởng, đây là anh ra tay trước.
Cậu nhẹ nhàng cắn Nam Nịnh Nguyệt một cái. Nam Nịnh Nguyệt khẽ rên lên một tiếng trầm đục.
Cậu nhìn thấy đôi mắt Nam Nịnh Nguyệt hơi lim dim, mê ly, đuôi mắt hơi cong lên, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Mùi hương nồng đậm làm nội tâm cậu chao đảo. Cậu sờ lên tuyến thể ở cổ Nam Nịnh Nguyệt, mềm mại và quyến rũ.
Mùi Tuyết Mai dần trở nên mềm mại, nhẹ nhàng dán vào trái tim Hứa Đồng Tiêu.
Hứa Đồng Tiêu cũng vô thức tản ra tin tức tố mùi gừng cay nồng của mình, từ từ quấn lấy tin tức tố của đối phương.
Hứa Đồng Tiêu không kiềm chế được mà mất đi lý trí. Cậu nhẹ nhàng nâng cằm Học trưởng lên, ánh mắt rất nghiêm túc mở lời hỏi: “Em cắn nhé?”
Nam Nịnh Nguyệt gật đầu, anh nhíu mày, đặt tay Hứa Đồng Tiêu lên eo mình, rồi tự nhiên cọ xát cậu một chút, ý bảo cậu nhanh lên.
Trong khoảnh khắc nhận được sự đồng ý, cậu cố gắng che giấu bản tính đói khát của mình.
Cậu cắn. Chỉ cắn một miếng, rất nhẹ nhàng. Khi rời đi, mùi hương nồng đậm trong khoang miệng bay tỏa ra, theo bản năng, cậu rót tin tức tố của mình vào.
Cậu và Học trưởng ôm nhau.
Tất cả những điều này khiến cậu lưu luyến.
Hơi thở của Nam Nịnh Nguyệt dần ổn định. Tin tức tố của anh từ từ nhạt đi.
Hứa Đồng Tiêu cảm nhận được Nam Nịnh Nguyệt từ từ thả lỏng tay đang đặt trên eo cậu. Chỉ còn lại Hứa Đồng Tiêu đang ôm anh.
Nam Nịnh Nguyệt nhìn Hứa Đồng Tiêu đang ôm chặt lấy mình.
Anh nói với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Hứa Đồng Tiêu, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Hứa Đồng Tiêu mím môi dưới. Cậu không hiểu vì sao lại có chút giận dữ. Tại sao lại chỉ như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì sự đánh dấu sao?
Nam Nịnh Nguyệt tránh ánh mắt Hứa Đồng Tiêu, đẩy cậu ra khi cậu dựa quá gần.
“Cứ coi như anh chưa nói gì đi.”
Sau đó, anh rời khỏi phòng vệ sinh.
Hứa Đồng Tiêu nhìn bóng lưng đối phương đi xa, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương Tuyết Mai.
Cậu bước ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi trên sô pha. Cậu có chút bất lực, không biết phải làm sao, cũng không biết vì sao lại không giữ Học trưởng lại.
Cậu muốn nắm giữ hương Mai đang phiêu tán ấy, nhưng nhận ra hương Tuyết Mai sẽ nhanh chóng phai đi.
