Nam Nịnh Nguyệt trở về không chỉ đơn thuần là để gặt lúa.
Anh trở về còn để tham gia buổi họp lớp cấp hai, thực chất là để gặp mặt giáo viên cũ.
Từ khi lên cấp ba, giáo viên tiếng Anh rất tốt với anh đã chuyển trường, và lần này thầy cô ấy sẽ tham dự buổi họp lớp.
Anh đã do dự rất lâu, bởi anh biết Omega kia cũng sẽ tham gia.
________________________________________
Mưa lớn đập vào cửa sổ, từng trận sấm sét vang vọng trời đất.
Nam Nịnh Nguyệt mười ba tuổi ngồi trong phòng học làm bài tập. Ngòi bút của anh cứ miệt mài viết.
Theo từng đề bài được giải, từng học sinh trong lớp lần lượt được phụ huynh đón về.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa rất to. Trong phòng học chỉ còn lại anh và một Omega khác.
Tiếng hiệu trưởng truyền qua loa phát thanh: “Những học sinh không có phụ huynh đến đón, báo tên cho giáo viên chủ nhiệm.”
Mẹ Sơ Mai có đến không? Bà sẽ không đến.
Từ nhỏ đến lớn, anh vĩnh viễn là người cuối cùng còn sót lại, không có phụ huynh đón.
Mẹ Sơ Mai nói bà quên mất.
Nói bà bận công việc.
Nói anh vẫn chưa c.h.ế.t mà cứ cằn nhằn bắt bà phải nhặt xác cho anh sao?
Nam Nịnh Nguyệt tiếp tục làm bài tập. Omega kia từ từ đi đến bên cạnh anh.
Omega này trời sinh da trắng, đôi mắt tươi đẹp động lòng người, trước mắt còn có một nốt ruồi lệ chí.
Cậu học sinh Omega nhìn bài kiểm tra của anh, cười nói: “Quả nhiên không hổ là người đứng đầu khối.”
Ngòi bút của Nam Nịnh Nguyệt run lên, anh vụng về không biết phải trả lời thế nào.
“Gia đình cậu không đến đón cậu sao?” Nam Nịnh Nguyệt cuối cùng chỉ có thể hỏi.
“Tớ vốn dĩ chẳng kỳ vọng họ sẽ đến đón,” Omega có khuôn mặt xinh xắn, ngọt ngào kia nói với vẻ thờ ơ.
“Ồ…” Nam Nịnh Nguyệt đáp, có chút hoảng loạn cúi đầu tiếp tục làm bài kiểm tra của mình.
Cậu Omega này là người phân hóa sớm nhất trong lớp.
“Tớ không hề muốn họ quan tâm đến tớ. Tốt nhất là sau khi tốt nghiệp cấp hai, họ đưa tớ vào nhà máy làm công.”
“Chuyện này… Cậu không cố gắng học tập sao?” Nam Nịnh Nguyệt không biết trả lời thế nào.
“Có ích lợi gì chứ? Dù có học giỏi đến mấy, tốt nghiệp cấp hai tớ vẫn sẽ bị họ gả cho một Alpha hoặc Beta nào đó. Vào nhà máy làm công vẫn hơn là lấy chồng,” Omega kia nói.
“Nếu có thể được như Cần Khâm thì tốt biết mấy,” cậu nam Omega cảm thán.
Nếu có thể giống ca sĩ Cần Khâm, một Omega như Cần Khâm… Ít ra cũng có thể… Thôi bỏ đi…
“Cần Khâm là ai?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Tớ biết ngay mà, cậu đại học bá này suốt ngày chỉ biết làm bài tập.”
Cậu nam Omega cười cười. Nam Nịnh Nguyệt thấy trên gương mặt trắng nõn của cậu ta lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Tớ mở nhạc của anh ấy cho cậu nghe thử nhé.” Nói rồi, cậu ta đi dọc lối đi đến khu đa phương tiện, mở máy tính.
“Việc này có không ổn không…” Nam Nịnh Nguyệt nhìn cậu ta, nói.
Giáo viên không cho học sinh dùng khu đa phương tiện.
“Suỵt, lén mở một bài thôi.”
Nam Nịnh Nguyệt nhìn thấy nụ cười của cậu nam Omega. Khi cậu ta cười, đôi mắt sẽ cong lên, để lộ hai cái bọng mắt đẹp đẽ.
Nam Omega khẽ cười khi nghe thấy tiếng nhạc.
“Hôm nay mưa to như vậy, tớ sẽ ở lại bầu bạn với cậu nhé,” cậu Omega đùa giỡn nói với Nam Nịnh Nguyệt.
Nam Nịnh Nguyệt cúi đầu, không dám đối diện với cậu ta, vành tai hơi ửng hồng, anh khẽ gật đầu, nói: “Ừm.”
Bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu nhỏ hạt dần. Lá cây xanh non, trong phòng học truyền đến tiếng ca mềm mại.
“Năm ấy mưa rất lớn, chiếc lá mới mọc là sự non nớt của tôi. Cơn mưa là tình yêu trời đổ xuống.”
“Mưa rất lớn, tôi đã gặp được em.”
________________________________________
“Học trưởng, anh đang làm gì thế?” Tin nhắn của Hứa Đồng Tiêu cắt ngang dòng hồi ức của anh.
“Không làm gì,” Nam Nịnh Nguyệt trả lời.
“Ồ, bao giờ anh về Tề Hải?” Hứa Đồng Tiêu hỏi.
“Em ở Tề Hải chán lắm sao?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Ừm…” Hứa Đồng Tiêu im lặng một lúc mới trả lời.
“Có lẽ tham gia xong buổi họp lớp cấp hai này thì anh sẽ đi Tề Hải,” Nam Nịnh Nguyệt nói, “Em đang theo dõi một người bạn của anh sao?”
“…Cũng không phải, chỉ là bạn bè của em đều đi du lịch hết rồi, hoặc là họ bận công việc cha họ giao.”
“Em thấy anh sắp về Tề Hải, nên hỏi thăm vài lần thôi.”
“Anh đi họp lớp, cậu nam Omega kia cũng đến chứ?” Hứa Đồng Tiêu hỏi.
Trước đây, Hứa Đồng Tiêu từng hỏi anh có người từng thích chưa, anh đã nhắc thoáng qua một lần, không ngờ Hứa Đồng Tiêu còn nhớ.
Trong tai Nam Nịnh Nguyệt chợt vang lên tiếng đối thoại ở ký túc xá nam sinh cấp hai:
“Mày biết không? Cái Omega đó lấy chồng rồi.”
“Cái gì? Tao thấy nó nghỉ học cứ tưởng là đi làm công.”
“Không phải đâu, một Omega như nó, lấy chồng thì tốt hơn.”
“Mày biết nó lấy ai không? Một Beta ngoài ba mươi tuổi.”
“Sao lại lấy người già như vậy?”
“Có lẽ đối phương cho nhiều tiền thôi,” Alpha nam sinh kia cười rất đáng khinh.
“Lão cô hồn đó cũng được ăn ngon rồi, có thể sờ được chỗ đó của cái Omega kia.”
“Là cái đó hả! Sướng thật.”
“Có lẽ sẽ đến,” Nam Nịnh Nguyệt trầm mặc một lúc mới trả lời.
Có lẽ sẽ gặp lại cậu ấy.
________________________________________
Hứa Đồng Tiêu nghĩ đến việc Học trưởng sẽ đi họp lớp cấp hai. Anh sẽ gặp lại Omega kia, người là mối tình đầu của anh. Mình có gì giống cậu ấy chứ?
Huống hồ, mình còn là một Alpha.
Hứa Đồng Tiêu nằm trong phòng khách sạn nhỏ ở thị trấn, cậu nhìn điện thoại.
Mười giờ. Học trưởng chắc là đã gặp mặt Omega kia rồi.
Nam Nịnh Nguyệt ngồi ở một góc uống một chút rượu. Các bạn học xung quanh ai nấy đều trò chuyện việc riêng.
Có người nói về con cái, có người nói về gia đình. Có người nói về việc kiếm được bao nhiêu tiền. Nam Nịnh Nguyệt im lặng không nói.
Hai Omega bên cạnh đang nói chuyện nhà cửa.
“Mày biết cái Omega đó không?”
“Ai cơ?”
“Cái đứa lấy chồng hồi lớp chín ấy.”
“Nó à, sao thế?”
“Nó đẻ mấy đứa con rồi.”
“Tao thề, nhanh vậy sao, tao còn chưa kịp đi xem mắt nữa.”
“Người ta lấy chồng sớm, vả lại nhà nghèo thì đẻ nhiều, đều thế cả.”
“Chậc chậc chậc.”
Nam Nịnh Nguyệt cầm ly rượu uống cạn. Có một Beta nam giọng lớn đang gọi Nam Nịnh Nguyệt. Anh ngẩng đầu nhìn Beta kia.
“Tao nói cho chúng mày biết, đại học bá của chúng ta bây giờ đang học ở Đại học Tề, còn được học bổng quốc gia nữa,” Beta kia nói.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc hoan hô.
“Đại học bá Nam, cậu có kinh nghiệm sống phong phú như vậy, chia sẻ chút đi?” Beta kia nói với Nam Nịnh Nguyệt.
“Không được,” Nam Nịnh Nguyệt từ chối, tiếp tục uống rượu.
Các bạn học khác đều có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không miễn cưỡng Nam Nịnh Nguyệt nữa, tiếp tục trò chuyện việc riêng.
Lúc này, một nam Omega da vàng vọt, nhiều nếp nhăn nắm tay một cậu bé trai nhỏ bước vào.
Nam Omega đó hỏi một cách rất kính cẩn và lí nhí: “Xin hỏi đây là…”
Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, nhìn về phía Omega vàng vọt, xấu xí kia.
Cậu bé trai bị mọi người nhìn chằm chằm, nắm c.h.ặ.t t.a.y nam Omega.
“Ồ, là Chiêu A đó hả!” Cậu nam Beta cười kéo nam Omega vào.
Nam Nịnh Nguyệt nhìn xong, uống rượu của mình, không nói một lời.
“Đây là con cậu à, lớn vậy rồi,” Beta nam cười nói với cậu bé.
Đây là đứa con thứ năm của Omega kia.
“Cháu còn nhỏ, làm phiền mọi người,” Chiêu A lộ ra nụ cười xin lỗi.
Có vài người thấy Chiêu A muốn ngồi bên cạnh mình, liền lập tức ngồi xa ra một chút. Chiêu A có chút xấu hổ, chỉ có thể ngồi ở trong góc.
Chiêu A trò chuyện với mấy Omega khác về chuyện nhà cửa. Nam Nịnh Nguyệt trầm mặc.
“Mày biết không? Đại học bá Nam trước đây từng thầm thích mày đấy,” một Omega nói với Chiêu A.
Chiêu A nhìn Nam Nịnh Nguyệt, cười nói: “Mày đừng nói đùa nữa, người như tao, làm gì xứng?”
Nam Nịnh Nguyệt nghe xong, cũng không nói gì thêm, anh trầm mặc uống rượu, không nhìn về phía bên kia.
Anh nhìn thấy cậu bé con của Chiêu A đang nép mình bên cạnh.
Anh sờ vào túi áo khoác, mấy viên kẹo dâu tây được lấy ra. Hứa Đồng Tiêu đưa cho anh từ lúc nào, anh không nhớ rõ.
Anh cười, đưa kẹo cho cậu bé, nói: “Chào cháu, chú là bạn học của ba cháu.”
Cậu bé rụt rè nhìn anh, cuối cùng cẩn thận nhận lấy kẹo, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú.”
“Ừm,” Nam Nịnh Nguyệt đáp.
Anh ngồi ở trong góc đã lâu, nhưng không thấy giáo viên đến. Thầy cô có việc bận không tới được.
Nam Nịnh Nguyệt đứng dậy nói với Beta giọng lớn: “Tôi có việc, đi trước đây.”
Anh bước ra khỏi quán ăn. Trước khi rời đi, anh nhìn thấy cậu bé con của Chiêu A đứng ở cửa nhìn anh, miệng đang ăn viên kẹo anh cho.
Cậu bé không nói một lời nào, chỉ nhìn anh.
Nam Nịnh Nguyệt nói với cậu bé: “Tạm biệt.”
