Trời sáng như mọi khi, tôi không khỏi nghĩ, những chuyện ngày hôm qua có phải là một cơn ác mộng không.
Cho đến khi tôi nhận được tin nhắn của Cố Thâm.
Chỉ có hai chữ: Ra ngoài.
Tôi thấy Cố Thâm ở cổng trường.
Cố Thâm nói: "Đã xin phép nghỉ cho con rồi, visa cũng đã làm xong, chỉ chờ con thôi."
"Ông rốt cuộc muốn làm gì?" Tôi trầm giọng hỏi.
"Con đi Mỹ làm thủ tục nhập học trước, chuyện của mẹ con ba sẽ sắp xếp khác."
Tôi lắc đầu nói: "Tôi không muốn đi, tôi......"
"Không được," Cố Thâm lập tức cắt lời tôi, "không có gì để thương lượng."
Tôi cắn chặt môi, tuyệt vọng cầu xin: "Chi phí chữa bệnh của mẹ tôi cứ coi như tôi mượn ông, không, xin lỗi, tôi nói sai rồi, xin hãy cho tôi mượn, lãi suất chỉ cần hợp lý, bao nhiêu cũng được, tôi...... không muốn đi du học......"
Cố Thâm cười lạnh một tiếng: "Đi du học đối với con chỉ có lợi chứ không có hại, con có gì không muốn, chẳng lẽ là vì cậu bạn trai nhỏ đó của con?"
Đồng tử tôi co lại.
"Ba biết con chỉ quan tâm mẹ con, nhưng nếu con muốn dựa dẫm vào Hạ Tri Ân, ba khuyên con nên từ bỏ ý định này, ba của nó đã tìm ba, khẩn cầu con trai ba rời xa con trai ông ta. Cố Nam, mặt mũi ba sắp bị con làm mất hết rồi!"
