“Mặc Mặc, A Mặc!”
“Cậu có đang nghe không đấy!”
“Lát nữa vào trong phải lanh lợi chút, Tổng giám đốc Hạ quen mặt thường hay đến đây dẫn theo một đại gia, nghe nói là tân quý công nghệ vừa từ Hồng Kông về, ra vẻ lắm, lại thích đàn ông.”
“Đây là cơ hội ngàn năm có một, tất cả tập trung tinh thần cao độ, phải thu phục được người ta thật tốt, hiểu chưa?”
Giọng nữ quản lý nghiêm khắc kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Tôi ngậm điếu thuốc chưa kịp châm trong miệng, mơ hồ đáp một tiếng.
Mấy nam model được triệu tập xung quanh chẳng mấy người coi là thật, trên mặt ít nhiều đều lộ ra vẻ khinh thường.
Cũng phải thôi, làm nghề này, thứ chúng tôi dựa vào là làm người ta vui vẻ, mang lại giá trị cảm xúc, có mấy ai là cong thật đâu?
Đa số đều có khách quen ổn định, thậm chí là bị bao nuôi dài hạn, ai lại thật sự quan tâm đến một ‘tân quý’ không biết từ đâu nhảy ra.
Quản lý rõ ràng nhìn ra sự qua loa của chúng tôi, kéo riêng tôi sang một bên, hạ giọng:
“Tần Tư Mặc, lời này tôi nói cho cậu nghe đấy!”
“Cậu không giống mấy người thẳng thớm kia, tôi biết cậu…”
Cô ấy ngừng lại, không nói ra từ đó.
“Cậu đắc tội với nhiều khách nữ như thế, chẳng phải vì không chịu bị bao sao?”
“Khách quen không ổn định, thì làm sao có ai chịu vung tiền cho cậu? Lần trước bọn đòi nợ còn làm loạn đến tận cửa hàng rồi, ông chủ đã rất tức giận.”
“Để xảy ra lần nữa, tôi cũng không giữ được cậu. Cơ hội chỉ có một lần này, cậu tự xem mà làm!”
Tôi nhìn thấy sự lo lắng chân thật trong mắt cô ấy, khẽ nói lời cảm ơn.
Cô ấy vì tôi mà tốt, tôi biết.
Gần đây, lũ đòi nợ ngày càng điên cuồng, biết tôi làm việc ở đây, cứ dăm bữa nửa tháng lại đến chặn cửa, động tĩnh mỗi lúc một lớn.
Món nợ khổng lồ mà trước đây tôi từng xem như chỉ bằng nửa năm tiền tiêu vặt, giờ đây như một ngọn núi, đè nặng lên tôi đến mức xương sống sắp gãy.
Tôi đứng ở cuối hành lang, ánh đèn neon ngoài cửa sổ in lên mặt tôi lúc sáng lúc tối.
Đã có lúc, tôi là thiếu gia nhà họ Tần tiêu tiền như rác, được mọi người tung hô.
Lúc ấy, có lẽ nằm mơ cũng không thể nghĩ được, sẽ có ngày tôi vì tiền, ở cái nơi mà chính mình từng khinh thường nhất, dựa vào việc bán nụ cười và… có thể là nhiều thứ hơn nữa, để sống lây lất qua ngày.
Phải thừa nhận, cái thứ gọi là vận mệnh này, thật sự là quá đỗi tàn khốc.
“Tần Tư Mặc, chuẩn bị, vào thôi!”
Giọng quản lý lại vang lên.
Tôi cất điếu thuốc đang ngậm vào túi, hít sâu một hơi, như thể sắp lao vào chỗ chết, bước theo các đồng nghiệp vào căn phòng bao với ánh đèn mờ ảo, mê ly.
Danh dự, thể diện…
Những thứ từng coi trọng như mạng sống, đứng trước sự sinh tồn, đều chẳng đáng một xu.
Ít nhất, hãy giải quyết mối lo cấp bách này trước đã.
Trong không khí tràn ngập mùi hỗn hợp của thuốc lá, rượu và nước hoa đắt tiền, làm người ta choáng váng.
Quản lý đã xun xoe tiến đến chỗ ghế chủ tọa, cười nịnh nọt với một người đàn ông đang được mọi người vây quanh.
Chúng tôi đứng thành một hàng thẳng tắp như hàng hóa trên kệ, chờ đợi sự chọn lựa.
Tôi ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày da bóng loáng của mình, tai đầy những lời xã giao giữa khách hàng và quản lý.
Vị đại gia chủ trì bữa tiệc cười nói bảo người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm chọn trước.
Đối phương lướt mắt nhìn một lượt, rồi lên tiếng.
“Cậu, ngẩng đầu lên.”
Phòng bao im lặng một giây, tĩnh mịch đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Ánh mắt mọi người đều theo hướng ngón tay anh ta chỉ, đổ dồn về phía tôi.
Nhưng lúc này tôi đang ngoan ngoãn rũ mắt, hoàn toàn không hề hay biết.
Quản lý vội vàng gọi tên tôi:
“Tần Tư Mặc! Tổng giám đốc Thẩm gọi cậu đấy!”
“Nhanh lên, mau giới thiệu bản thân đi!”
Thế là… bị chọn rồi à?
Trong lòng tôi thoáng qua sự kinh ngạc đầy mỉa mai.
Hít sâu một hơi, lập tức nở nụ cười ngước mặt lên.
Nhưng giây phút nhìn thấy người đó, nụ cười trên môi tôi hoàn toàn đông cứng.
Thời gian dường như ngưng đọng lại tại khoảnh khắc này.
Thẩm… Thẩm Chấp –
Dưới ánh đèn lờ mờ chuyển động trong phòng bao, người đàn ông đang ngồi giữa ghế sô pha, được mọi người vây quanh, với vẻ mặt lạnh như băng, không phải là Thẩm Chấp thì là ai!
Dù năm năm đã trôi qua, thời gian đã khắc lên khuôn mặt anh ta những đường nét sâu sắc hơn, thêm sự trưởng thành và lạnh lùng, tôi cũng tuyệt đối không thể nhận nhầm.
Khuôn mặt này, từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của tôi, mang theo hận thù, mang theo oán trách, và cũng mang theo cả sự quyến luyến mà chính tôi cũng không muốn thừa nhận.
Ký ức ngày xưa như thủy triều, điên cuồng ùa vào đầu, va đập mạnh mẽ vào thần kinh đang chao đảo của tôi.
Mấy năm trước, tôi từng dùng quyền thế, bắt cóc Thẩm Chấp, khi đó đang làm thêm ở nhà hàng để đi học.
Để ép anh ta khuất phục, tôi đã nhốt anh ta trong phòng giam cầm suốt cả tuần.
Thậm chí dùng gia đình anh ta để uy hiếp, buộc anh ta, khi đó còn là trai thẳng, phải nghe lời và ở lại bên tôi.
Hai năm! Tôi trói buộc anh ta bên cạnh suốt hai năm.
Mặc dù trong hai năm đó tôi không làm gì quá đáng, để không tiếp tục để lại ấn tượng xấu trong lòng anh ta, hai năm đó tôi đối xử với anh ta có thể nói là vâng lời tuyệt đối, thậm chí khi tình cảm dâng trào không kìm được cũng chỉ ôm một cách kiềm chế, nắm tay.
Lúc đó tôi thật sự thích Thẩm Chấp, dù thường xuyên phải dùng mặt nóng áp mặt lạnh, dù anh ta chẳng bao giờ cho tôi sắc mặt tốt, nhưng tôi vẫn cứ thích.
Thậm chí khi biết gia đình tôi sắp sụp đổ, bản thân tôi cũng khó giữ, dù không nỡ, tôi vẫn cứng rắn gom một khoản tiền lớn cuối cùng, lấy cớ đã chán và đuổi anh ta đi.
Và Thẩm Chấp cũng như tôi nghĩ, hoàn toàn không có chút luyến tiếc nào, rời đi rất dứt khoát.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại Thẩm Chấp.
Càng không ngờ lại là trong hoàn cảnh vô cùng khó xử này.
Giờ đây, anh ta thành công, cao cao tại thượng, là tân quý công nghệ được người ta nịnh bợ.
Còn tôi, gia đình tan nát, nợ nần chồng chất.
Vì để sống sót, tôi sa vào vũng bùn, đứng ở đây như một món hàng để anh ta lựa chọn, thậm chí còn đang nghĩ cách làm sao để ‘hạ gục’ anh ta, đổi lấy sự yên ổn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi chỉ cảm thấy một nỗi hổ thẹn chưa từng có, như dung nham, lập tức nhấn chìm tôi.
Nó còn hơn cả khi gia đình phá sản, hơn cả khi bị bọn đòi nợ đánh gãy chân, hơn cả khi bị khách hàng sỉ nhục!
Ngay lúc đó, tôi dường như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì.
Tôi gần như dựa vào bản năng, trước khi mọi người kịp phản ứng, quay phắt người lại.
Như một con thỏ hoảng sợ, bất chấp tất cả lao ra khỏi phòng bao.
Tôi chạy như điên, xuyên qua hành lang đèn xanh đỏ, đẩy cánh cửa nặng nề, cho đến khi cơn gió đêm lạnh buốt như lưỡi d.a.o cứa vào mặt, tôi mới chịu không nổi, thảm hại gục xuống bên lề đường.
Tôi thở hổn hển, chỉ thấy tim đập như muốn nổ tung.
Chiếc điện thoại trong túi run bần bật, màn hình nhấp nháy tên quản lý.
Nhưng tôi không dám bắt máy.
Tôi biết mình đã làm hỏng mọi chuyện, phụ lòng tốt của cô ấy.
Ông trời có phải đang cố ý trêu đùa tôi không.
Nếu không sao lại trùng hợp đến thế…
Sao, cứ nhất định phải gặp anh ta vào lúc tôi thảm hại, tồi tệ nhất này?
Bộ dạng nịnh nọt, mua vui xấu xí vừa rồi của tôi, nhất định đã bị anh ta thấy hết.
Anh ta chắc chắn còn ghét tôi hơn cả trước đây.
Hoặc sẽ cảm thấy hả hê?
Hoặc có lẽ, anh ta căn bản đã chẳng còn bận tâm.
Tôi ngồi bên vệ đường, mặc cho gió lạnh bao trùm, cả người mệt mỏi và chán nản.
Công việc này, có lẽ không giữ được nữa rồi.
