Khi tôi được ba tháng tuổi, mẹ đưa tôi đi bước nữa.
Thế là tôi có một người bố dượng, và một người anh trai hơn tôi sáu tuổi.
Mẹ tôi bị trầm cảm nặng, mất ngủ cả đêm.
Bố dượng tôi kiệm lời, bận rộn kiếm tiền.
Người bế tôi nhiều nhất là anh, người dỗ dành tôi nhiều nhất là anh, và người đánh tôi nhiều nhất vẫn là anh.
Mẹ tôi luôn nói, tôi là lớn lên trong lòng bàn tay anh.
Ngay cả lần đầu tiên tôi cất tiếng, tôi cũng gọi là "Anh".
Người ta nói, ba tuổi nhìn tính cách, bảy tuổi nhìn cả đời.
Năm tôi ba tuổi, phản ứng đầu tiên khi đói của tôi vẫn là chui vào áo anh.
Cho đến tận năm bảy tuổi, việc đầu tiên tôi làm sau khi tỉnh giấc là đi tìm miệng anh để chạm vào.
Anh trai tôi nghĩ tôi còn nhỏ, cả hai đều là con trai, chạm môi nhau chẳng có gì.
Tôi cũng thấy chẳng có gì, anh là anh trai tôi.
Qua tuổi mười, anh không cho nữa.
Tôi hỏi anh có phải đã có "cái miệng" khác ở bên ngoài rồi không.
Anh cười mắng tôi bị bệnh.
Nhưng đó không phải là câu trả lời tôi muốn.
Dù vậy, tôi cũng biết nên dừng đúng lúc.
Hỏi nhiều quá sẽ khiến tôi trông như có ý đồ đen tối.
Anh không cho chạm, tôi có thể lén chạm.
Năm mười hai tuổi, chạm được vào chỉ thấy vui vẻ, như vừa l.i.ế.m một viên kẹo dâu tây.
Đến năm mười lăm tuổi, nhìn thấy đôi môi giống như kẹo dâu tây ấy, tôi thấy căng thẳng.
Thực tế, tôi chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người anh đã thấy căng thẳng rồi.
Mỗi khi đến gần anh, trong lòng lại có một rung động kín đáo.
Tôi cho rằng đó là nỗi nhớ.
Nỗi nhớ của em trai dành cho anh trai lâu ngày không về nhà?
Là thế chăng.
Trong bóng tối, tôi quên cả thở.
Khao khát và căng thẳng giằng xé qua lại.
Đến khi kịp phản ứng, tôi đã cúi đầu xuống.
Cảm giác mềm mại quen thuộc xếp chồng lên nhau như sóng nước trên vỏ não.
Tôi chợt bật cười.
Có câu nói rất hay, gan to thì sống sót.
Cùng lắm là bị ăn một bạt tai.
