Ba ngày sau.
Gần đến giờ anh tôi tan làm, Hoắc Nghiên gọi điện đến:
“Em trai, chuyện em nhờ chị điều tra chị đã làm rõ rồi.
“Tình hình tài chính của Hoắc Diệu không có vấn đề gì, nhưng sức khoẻ của hắn có trục trặc. Người của chị điều tra được hắn thường xuyên ra vào một bệnh viện tư nhân thời gian trước, tìm đều là chuyên gia gan mật hội chẩn, hắn chắc là có vấn đề về gan.”
“Em biết rồi, cảm ơn chị.”
Hoắc Nghiên lại hỏi thăm vài câu về tình trạng hồi phục mắt của tôi.
Tôi ngắt lời cô ta:
“Chiếc xe thể thao màu bạc của chị bị mất phanh, chị không tìm người kiểm tra sao?”
“Có chứ, vẫn đang kiểm tra, không có manh mối gì.”
Tôi nhìn đồng hồ treo tường, đáp:
“Điều tra về Hoắc Diệu đi, có lẽ sẽ có bất ngờ.”
Tắt điện thoại không lâu sau.
Tiếng mở cửa vang lên.
Tôi từ từ bước đến đón, nụ cười nhếch lên cứng đờ trên khoé môi.
Anh tôi vậy mà lại dẫn Hoắc Diệu về nhà.
Tôi đứng tại chỗ, ánh mắt bị mất tiêu cự, cười như không cười:
“Anh, nhà có khách ạ?”
Vừa dứt lời, hơi thở quen thuộc đến gần.
Anh tôi dắt tôi đi về phía sofa:
“Hoắc Diệu đến, chính là em trai cùng mẹ khác cha của anh, hơn em bốn tuổi. Gặp ở cổng khu chung cư, nó đến đưa sủi cảo mẹ gói, ngoài trời mưa khá to, anh để nó lên đây cùng anh, đợi mưa tạnh rồi đi.”
Nói xong, anh tôi gọi về phía sau:
“Hoắc Diệu, em với Tiểu Viễn xem TV ở phòng khách một lát, anh đi nấu cơm, đồ ăn vặt trái cây trên bàn tự lấy mà ăn.”
“Vâng, anh.”
Đệm sofa bên cạnh lún xuống.
TV đang phát chương trình thế giới động vật.
Trong bếp, tiếng nước chảy vang lên.
Tôi nhìn thẳng phía trước, cười khẩy:
“Mày cũng xứng gọi là anh.”
Hoắc Diệu quay đầu lại, đánh giá tôi một lúc rồi cười nhếch mép.
Không hề báo trước, hắn ta chộp lấy một con d.a.o gọt trái cây đ.â.m mạnh vào mắt phải tôi!
Luồng gió từ con d.a.o xé vào mắt.
Mũi d.a.o kề sát, tôi không nhúc nhích.
Giằng co vài giây.
“Choang” một tiếng.
Hoắc Diệu vứt con dao, giơ tay đè vai tôi, hạ giọng:
“Đều tại mày, mẹ vốn đã thuyết phục được anh ấy hiến gan cho tao rồi, mày vừa xảy ra chuyện, anh ấy liền vứt tao ra sau đầu, sao mày không c.h.ế.t luôn trong vụ tai nạn xe đó đi?”
Tôi nghiêng đầu, không cảm xúc hỏi:
“Anh tao đồng ý hiến gan cho mày?”
Hoắc Diệu vẻ mặt đương nhiên:
“Tại sao không đồng ý? Gan có thể tái tạo, cắt đi một nửa cũng không c.h.ế.t được, tao là em trai ruột của anh ấy mà.”
Ba chữ cuối cùng bị hắn ta nhấn mạnh đặc biệt.
Tôi cười:
“Thế mày thấy tao thế nào? Tao là m.á.u O.”
“Mày?” Hoắc Diệu quả thực chìm vào suy nghĩ, “Mày không được, gan người thân ruột thịt là tối ưu nhất, hơn nữa anh ấy còn cùng nhóm m.á.u với tao, hiếm có biết bao.”
Tôi quay đầu nhìn về phía trước, xoa xoa khớp ngón trỏ, bình tĩnh hỏi:
“Nhất định phải là anh ấy sao?”
Hoắc Diệu hừ lạnh, không hề để tâm:
“Xin lỗi nhé, anh ấy là anh trai ruột của tao, không có lựa chọn nào tốt hơn.”
