Rõ ràng tôi nhớ mình đã nhấn nút thoát rồi mà.
Thế nhưng tại sao livestream vẫn chưa tắt?
Tất cả là tại CP “bán hủ” Tiêu Kỳ của tôi quá vội vã, cậu ta luôn vội như vậy, lần nào tắt sóng cũng hấp tấp hôn tôi, lần nào cũng hôn đến sưng cả môi tôi.
Hai chúng tôi là "phim giả tình thật".
Chuyện này, trong giới giải trí là điều khó tránh khỏi — lúc đó, sau khi chúng tôi đóng xong cảnh giường chiếu thứ ba, cậu ta đã gõ cửa phòng tôi.
Chúng tôi vô cùng ăn ý trở thành "bạn giường", hẹn hò đến tận bây giờ, phim chiếu xong, bình thường một tuần livestream tương tác một lần.
— Sau nụ hôn cuồng nhiệt, tôi thấy đầy màn hình bình luận:
「CP của tui là thật, lần này thực sự là thật đó!!」
「Lần này thực sự khác biệt!!!」
「A a a a a a a a a!」
「Sao vẫn chưa bị phong sát, đây là thứ tôi có thể xem à?!」
「Đại gia nào tặng 99 chiếc Carnival vậy, tôi yêu người có tiền a a a!」
Lượng người xem trực tuyến đạt thẳng 30 vạn.
Chỉ có tôi biết, người tặng 99 chiếc Carnival kia chính là đại gia kim chủ đã bao nuôi tôi bảy năm, Giang Mẫn Triết.
Giang Mẫn Triết là ai? Ông trùm ngành cờ b.ạ.c Long Cảng, hiện nắm giữ gần hết các ngành công nghiệp ngầm ở Long Cảng, đích thân mở ra tụ điểm ăn chơi trác táng lớn nhất Long Cảng — Bắc Giang Hội Quán.
Từ năm tôi mười tám tuổi bỏ học đi làm, anh ấy đã nhận tôi làm chim hoàng yến, biến tôi từ một thằng nhà quê mới từ thôn ra thành tiểu sinh đỉnh lưu như hiện tại.
Anh ấy là kim chủ trầm mặc ít lời của tôi, trước khi anh ấy chủ động chán ghét tôi, anh ấy là người mà tôi phải dựa dẫm cả đời, không dám đắc tội.
Thế nhưng bây giờ...
"Chắc tôi xong rồi." Tôi lẩm bẩm.
Tiêu Kỳ đã luống cuống tay chân tắt livestream, nhưng mới chưa đầy năm phút, chúng tôi đã lên thẳng top 1 hot search.
Từ khóa là — "Tiêu Kỳ Bạch Gia Nam livestream hôn môi cuồng nhiệt".
Cả Tiêu Kỳ và tôi đều ngây người, điện thoại chúng tôi đổ chuông không ngừng, hai đứa nhìn nhau, không ai dám bắt máy.
Gương mặt tuấn tú của cậu ta lúc này trắng bệch, cậu ta hồn vía lên mây:
"Chúng ta sẽ bị phong sát."
Phong sát, đối với tôi mà nói không phải là chuyện lớn, ít nhất vẫn còn mạng.
Tôi nhìn Tiêu Kỳ với vẻ "coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng" và nói:
"Tiêu Kỳ, cậu hãy nhìn kỹ tôi một lần nữa đi, có lẽ sau này cậu sẽ không còn gặp được tôi nữa đâu."
Tiêu Kỳ trợn tròn mắt, nắm lấy tay tôi nói: "Anh đừng nghĩ quẩn! Dù thế nào cũng đừng đi bước này, anh..."
"Tôi không tự tử," mắt tôi đỏ hoe, "sẽ có người đến g.i.ế.c tôi."
— Tôi đã từng tận mắt chứng kiến, Giang Mẫn Triết tra tấn một người như thế nào.
Mà người đó, chỉ vì mở một lời đùa cợt về "ánh trăng sáng" của anh ấy.
Tôi tự rót cho mình nửa chai rượu whisky, sau đó cuối cùng cũng có can đảm mở WeChat.
Tin nhắn của quản lý, của đoàn phim, của đồng nghiệp liên tục oanh tạc, nhưng cái tên "Ông xã" đặt trên đầu lại không hề gửi đến một tin nhắn nào.
— Ha, chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão mà thôi.
Tôi định chủ động nhận lỗi, giữ lại cho mình một cái mạng nhỏ.
Thế là tôi gọi điện cho Giang Mẫn Triết.
"Alo?"
Giọng điệu bên kia bình tĩnh đến lạ thường.
Tôi nuốt nước bọt, nói:
"Cái đó, Giang tiên sinh, anh nghe tôi giải thích..."
"Về nhà rồi nói."
"A, xin lỗi Giang tiên sinh, chỗ tôi cách nhà hơi xa, có lẽ phải đợi một tiếng..."
"Ừ, về nhà đi, tôi đợi em."
Đặt điện thoại xuống, tôi như rơi vào hầm băng, im lặng thu dọn đồ đạc, và chào tạm biệt Tiêu Kỳ.
Lần này có lẽ thực sự là vĩnh biệt, ít nhất, tôi không thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí được nữa rồi.
Tôi biết, điều gì đang chờ đợi tôi ở nhà.
