Tôi và Tiêu Kỳ rời khỏi khách sạn bằng cửa sau.
Tôi không đồng ý lời tỏ tình của cậu ta.
Lý do rất đơn giản, tôi không yêu cậu ta.
Chúng tôi bắt taxi về nhà tôi, suốt dọc đường đi, cậu ta đều buồn bã, tay trái lướt điện thoại, tay phải lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông.
— Cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi, gặp phải chuyện như thế này, khó tránh khỏi phải tìm một nơi nương tựa tinh thần.
Vừa lướt điện thoại, cậu ta vừa lẩm bẩm:
"Có một người nhảy lầu ở Bệnh viện số Một, hình như móc vào cây rồi lại rơi xuống bị thương. Người đời bây giờ, thật là nghĩ không thông..."
Tôi không mấy hứng thú, cậu ta lại tìm chuyện để nói:
"Còn có cái video bị treo trên cây nữa. Hahaha, cái anh họ Trang này..."
Anh họ Trang?
Tôi nhíu mày, ghé sát đầu lại, cảnh tượng trong video làm tôi như bị sét đánh ngang tai!
Mặc dù "anh họ Trang" trong video đã bị che mặt, nhưng chiếc áo sơ mi hoa của anh ta, tôi nhận ra.
Chính là cái áo màu hồng cam tối qua.
Trang Bắc, tại sao lại nhảy lầu?!
Và tại sao anh ta lại phải vào bệnh viện?
Đầu óc tôi "ong" lên một tiếng, nghĩ, không lẽ Giang Mẫn Triết xảy ra chuyện gì rồi sao.
Tôi lấy hết can đảm mở điện thoại lên.
9 cuộc gọi nhỡ từ Giang Mẫn Triết.
Và mấy tin nhắn anh ấy gửi đến lúc nửa đêm hôm qua.
"Em và Tiêu Kỳ chưa cắt đứt?"
"Em lừa tôi?"
"Ngay lập tức về nhà."
"Bạch Gia Nam."
"Gặp ở Bắc Giang Hội Quán."
Thấy mấy chữ cuối cùng, mồ hôi tôi lập tức thấm ướt toàn thân.
Bắc Giang Hội Quán.
Đó không phải là nhân gian.
Đó là địa ngục.
— Nơi đó là tụ điểm của những đại gia siêu giàu nhất Long Cảng.
Ở đó không có luật pháp, chỉ có quyền lực và dục vọng.
Ở đó chỉ có hai loại sinh vật — quỷ và chó.
Và Giang Mẫn Triết nắm quyền tuyệt đối ở Bắc Giang Hội Quán.
Sau khi nhận tôi làm kim tước, anh ấy chưa bao giờ đưa tôi đến đó nữa.
Lần này, tôi mới thực sự là xong rồi.
"Bác tài," tôi thò đầu ra, "làm ơn đưa cháu đến sân bay."
Tài xế gật đầu, chuyển hướng tuyến đường.
Tiêu Kỳ không hiểu hỏi tôi: "Anh định bỏ trốn? Công ty của anh không quản anh nữa sao?"
Trong cơn sợ hãi tột độ, tôi không kìm được bật cười.
Tôi mắt đỏ hoe nhìn cậu ta, cười nói:
"Trước đây tôi chưa từng nói với cậu, tôi được một đại gia bao nuôi. Tôi là mang vốn vào đoàn phim, bộ phim này chính là kim chủ của tôi đầu tư. Bây giờ chuyện của tôi và cậu bị anh ấy biết, anh ấy muốn g.i.ế.c tôi."
Tiêu Kỳ nghe xong, lại không lộ ra vẻ kinh ngạc nào. Cậu ta suy nghĩ một lát, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hỏi:
"Anh Gia Nam, anh có tiện nói cho tôi biết kim chủ của anh tên là gì không? Trước đây tôi thường xuyên đến Bắc Giang Hội Quán, có lẽ sẽ biết anh ấy."
Tôi lại bị sét đánh ngang tai: "Sao cậu có thể vào được nơi như vậy?"
"À," Tiêu Kỳ cười ngốc nghếch, "vì tôi là phú nhị đại mà, bố tôi hay bắt tôi qua đó mở rộng quan hệ, nhưng từ khi vào giới giải trí, tôi ít đi rồi."
Tôi lau mồ hôi, nỗi sợ hãi cũng giảm bớt phần nào, từ từ nói ra tên anh ấy: "Kim chủ của tôi là Giang Mẫn Triết."
"A! Là anh..." Lần này Tiêu Kỳ cuối cùng cũng trợn tròn mắt, "Anh là người của Giang tổng... hóa ra là anh..."
Tôi căng thẳng: "Giang Mẫn Triết làm sao? Anh ấy có nhắc đến tôi không?"
Tiêu Kỳ lập tức buông tay tôi ra. Sắc mặt cậu ta ngay lập tức trở nên trắng bệch, sau một phút mới chậm rãi nói với tôi:
"... Gần đây Bắc Giang Hội Quán đóng cửa, trong giới chúng tôi đều đồn là Giang tổng đang chuẩn bị cầu hôn."
"Cầu hôn?!" Giọng tôi run rẩy, "Cầu hôn với ai...?"
Tiêu Kỳ hít một hơi sâu:
"Cụ thể tôi không rõ, chỉ nghe bố tôi nói chuyện, hình như là... kỷ niệm bảy năm?"
Kỷ niệm bảy năm.
Toàn thân tôi như có kiến bò.
Năm nay, là năm thứ bảy tôi làm chim hoàng yến của Giang Mẫn Triết.
