NĂM THỨ BẢY ĐƯỢC ÔNG TRÙM BAO NUÔI, TÔI NGOẠI TÌNH NHƯNG QUÊN CHƯA TẮT LIVESTREAM

Chương 8

Nếu nói, Giang Mẫn Triết trước đó chưa từng nổi giận với tôi, thì khoảnh khắc Tiêu Kỳ bị áp giải vào, cuối cùng tôi cũng thấy được sự giận dữ từ Giang Mẫn Triết.

Chiếc ly rượu trong tay anh ấy bị anh ấy ném mạnh xuống thảm, chiếc ly đó lại vỡ tan thành hai mảnh ngay trên tấm thảm mềm mại như vậy!

"Tiêu Kỳ cậu đến đây làm gì, tham gia cái náo nhiệt gì..." Tôi gần như bò lồm cồm chạy đến che chắn trước Tiêu Kỳ.

Đây là hành động vô thức bảo vệ bạn bè — Giang Mẫn Triết không làm gì tôi, không có nghĩa là anh ấy sẽ không làm gì Tiêu Kỳ!

Trên mặt Tiêu Kỳ có thêm hai vết thương mới, cậu ta mặt mày âm u nói với Giang Mẫn Triết:

"Giang tổng, ngài công khai bắt giữ Bạch Gia Nam, đây là giam giữ người trái phép. Tôi tìm người đến xem Bạch Gia Nam, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đảm bảo an toàn cho anh ấy. Dù sao nơi này của ngài thực sự không phải là nơi thấy được ánh sáng."

Giang Mẫn Triết mất vài giây để kiềm nén cơn giận, sau đó nhìn vào mắt Tiêu Kỳ, giọng điệu lại bình tĩnh:

"Cậu nghĩ tôi sẽ nể mặt bố cậu, không dám làm gì cậu, đúng không?"

Trong mắt Tiêu Kỳ quả nhiên thoáng qua một tia hoảng loạn, cậu ta nói:

"... Ngài có thể làm gì tôi?"

Tôi "giận sắt không thành thép" chen vào: "Cậu đừng có nói bậy nữa, mau xin lỗi Giang tiên sinh đi, dù sao cậu vốn dĩ cũng không định xông vào đúng không? Mau xin lỗi!"

Sau này tôi vô cùng hối hận vì đã xông ra nói giúp cậu ta.

Là tôi đã hại cậu ta.

Nói xong câu này, Giang Mẫn Triết cười lạnh đưa ra phán quyết cuối cùng:

"Josh, chiêu đãi Tiểu Tiêu thiếu gia này trong phòng này thật tốt. Gia Nam, em đi theo tôi."

Đương nhiên tôi không muốn đi, nhưng lúc này tôi đâu dám chống đối Giang Mẫn Triết?

Nếu tiếp tục cầu xin, Tiêu Kỳ e rằng sẽ bị b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Tôi cúi đầu hèn mọn đi theo Giang Mẫn Triết, đến căn phòng ở đầu bên kia hành lang.

Căn phòng này cũng hình tròn, tất cả cửa sổ sát đất đều bị rèm che kín mít.

Nhưng khác biệt là, đây không phải phòng tra tấn, mà là phòng giường lớn.

Tôi vừa đóng cửa, còn chưa kịp nhìn rõ toàn cảnh căn phòng, giây tiếp theo, đã bị Giang Mẫn Triết vác lên vai!

Anh ấy ném tôi thẳng lên giường, lần này, anh ấy không còn kiềm nén cơn giận của mình nữa.

Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, cứ thế đ.â.m xuyên qua tôi.

Tôi đau đến co giật toàn thân, nhưng trong cơn bạo lực thuần túy này, tôi vẫn dùng hai tay ôm chặt lấy anh ấy.

Giống như ôm lấy bờ bến duy nhất trong biển khổ vô biên.

— Những năm này, tôi chỉ có thể dựa dẫm anh ấy, ngước nhìn anh ấy, chỉ cần anh ấy rời xa tôi, tôi sẽ vội vã tìm kiếm bến cảng mới.

Nếu không, tôi sẽ chìm càng lúc càng sâu, chìm xuống đáy biển khổ, mất đi hơi thở.

Tôi cố gắng hôn anh ấy.

Anh ấy không từ chối nụ hôn của tôi.

Thật nực cười, hành động bên dưới của anh ấy lại kịch liệt đến thế, nhưng nụ hôn này lại vô cùng dịu dàng.

Trong nụ hôn ấm áp này, anh ấy từ từ bình tĩnh lại.

Trong lúc ngắt quãng, anh ấy trán chạm trán tôi, thốt ra những lời ẩm ướt:

"Bạch Gia Nam, em luôn khiến tôi không còn cách nào khác."

Tôi có chút không thở nổi, trong cơn đau dữ dội và mệt mỏi, trong khoảnh khắc dịu dàng ngắn ngủi của anh ấy, cuối cùng tôi cũng nhắm mắt lại.

Tôi ngất đi.

 

 

back top