Về đến nhà, tôi đi vào thư phòng xử lý những tài liệu đã tích tụ lại.
Khi tôi trở lại phòng mình, đột nhiên thấy Thẩm Doãn Tinh đang đứng trong phòng tôi.
Trước mặt anh ấy còn đặt một chậu… nước rửa chân.
Anh ấy đang đứng ngây người trong phòng tôi. Tôi nhìn thứ anh ấy cầm trên tay thì thầm kêu không ổn.
Đó là bộ đồ ngủ của anh ấy. Phải nói là tên này rất chung tình.
Một bộ đồ ngủ có thể mặc từ thời đại học đến bốn năm sau khi kết hôn.
Không biết lại tưởng nhà chúng tôi sắp phá sản.
Anh ấy quay đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua vẻ hoang mang.
"Anh không phải kết hôn rồi sao? Tại sao đồ của tôi lại ở trong phòng anh?"
"Hơn nữa, trong phòng anh, toàn là mùi tin tức tố của tôi."
Tôi cười đi tới, kéo cổ áo anh ấy, ghé sát lại.
Tai anh ấy hơi đỏ lên, lúng túng quay mặt đi chỗ khác: "Anh… anh làm gì thế?"
Đầu ngón tay tôi xoay tròn trên bộ n.g.ự.c đầy đặn của anh ấy.
"Sau khi tôi kết hôn, chồng tôi cứ ở nước ngoài mãi."
"Anh cũng biết, kỳ phát tình của omega rất khó chịu, tôi cũng cần có người giải quyết nhu cầu sinh lý một chút."
Anh ấy nghe vậy, ngây người: "Cho nên, tôi là tình nhân bé bỏng của cậu à?"
"Hay là món đồ chơi, chính xác hơn?"
Tôi há miệng, còn chưa kịp nói gì.
Ngước lên liền thấy anh ấy cụp mắt xuống, đuôi mắt nhuộm một tầng buồn bã.
Giọng nói ảm đạm: "Món đồ chơi… cũng được."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của anh ấy, trong lòng tôi có chút không đành lòng. Tôi đang tự hỏi, liệu mình có đi quá xa không.
Thẩm Doãn Tinh là một người kiêu hãnh đến nhường nào.
Ngủ dậy một giấc, lại thành người hầu, kiêm luôn tình nhân bé bỏng, liệu có bị đả kích quá lớn không?
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi đã bị anh ấy ôm mạnh vào lòng.
Anh ấy hôn lên môi tôi với vẻ hung hăng nhưng lại dứt khoát không hối tiếc.
Công thành chiếm đất không hề nương tay.
