"Ha!"
Như một lời nguyền rủa đáng sợ, tôi bừng tỉnh ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối.
Tôi thở dốc, đột ngột mở mắt.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm người tôi, cảm giác hoảng loạn còn sót lại trong giấc mơ khiến cơ thể đang trong cơn phát tình của tôi chốc lát rơi vào hầm băng.
"Tỉnh rồi?"
Giọng của Tịch Đằng.
Lúc này tôi mới phát hiện cánh tay đang ôm chặt lấy eo tôi, Tịch Đằng vậy mà chưa rời đi.
Tuyến thể phía sau cổ đột nhiên bị một vật thể ấm áp ẩm ướt l.i.ế.m qua, cả người tôi run rẩy.
Tịch Đằng ghé vào tai tôi, khẳng định: "Đường Đường, cậu lại phát nhiệt rồi."
"Không, đừng!"
Tôi theo bản năng cong người muốn chạy.
Khi đánh dấu cưỡng chế bao phủ, hai luồng pheromone trong cơ thể tranh giành lãnh địa không ngừng khuấy động, khiến tôi vừa hổ thẹn vừa khó chịu.
"Đường Đường, đánh dấu cưỡng chế bao phủ cần liên tục bổ sung nồng độ pheromone, bây giờ bỏ dở giữa chừng, sau này cậu sẽ càng đau khổ hơn."
Tôi bị bàn tay đó mạnh mẽ kéo trở lại, cùng lúc tuyến thể bị cắn rách, thứ mà tối qua tôi vừa làm quen lại trở lại bên trong cơ thể.
Tôi nức nở một tiếng, hoàn toàn mất hết sức lực chống cự.
Trong lúc mơ màng, tôi thấy chồng đã c.h.ế.t của tôi, Khương Húc, đứng bên giường, khẽ hỏi tôi:
"Cốc Đường, tôi vừa mới chết, cậu đã lăn lộn với người khác, cậu có xứng đáng với tôi không?"
"Xin... xin lỗi... Khương... Húc."
Tôi lẩm bẩm, nước mắt giàn giụa nhắm mắt lại.
"Đường Đường, cậu đang gọi tên ai?!"
Người phía sau đột nhiên nổi giận, hắn siết chặt cằm tôi.
"Nhìn tôi này, rõ ràng hắn mới là người đến sau!"
Tôi rưng rưng nước mắt lạnh lùng nhìn Tịch Đằng:
"Cái gì mà người đến sau? Giữa chúng ta không có gì cả, xin Thượng tướng đừng nói những lời gây hiểu lầm như vậy."
"Không có gì?" Tịch Đằng lặp lại từng chữ một, hắn trừng mắt nhìn tôi, "Được, tốt lắm.
"Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, chúng ta thiết lập lại mối quan hệ."
Hắn lại cúi đầu xuống.
Pheromone thuộc về Tịch Đằng bao bọc tôi hoàn toàn, không chừa một khe hở nào.
Tôi có thể cảm nhận được, pheromone thuộc về Khương Húc trong cơ thể tôi từ từ rút đi như thủy triều, thay vào đó, là pheromone mạnh mẽ hơn, nồng đậm hơn, thuộc về Tịch Đằng.
Theo lý thuyết cần cả một kỳ phát tình mới có thể phủ lấp dấu vết đánh dấu, nhưng chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, dấu vết đã không còn chút nào.
Tôi quấn chăn, bàn tay Tịch Đằng vẫn mạnh mẽ ôm lấy eo tôi từ phía sau.
Đó là một tư thế giam cầm.
Tính đến hôm nay, kỳ phát tình của tôi đã hoàn toàn qua đi.
Tôi thì không sao, tôi không biết Tịch Đằng là tổng chỉ huy cao nhất của Hạm đội thứ nhất đã trốn việc suốt năm ngày như thế nào.
Thiết bị liên lạc trên cổ tay kêu lên một tiếng, là một thông báo chính thức.
Trong thông báo này, đã chính thức công bố cáo phó cho các quân nhân hy sinh, đứng đầu là Khương Húc, và tuyên bố sẽ tổ chức lễ truy phong huân chương anh hùng cho các quân nhân hy sinh.
"Tôi phải tham gia." Tôi nói với người phía sau.
Tôi biết Tịch Đằng đang tỉnh.
