Thẩm Nghiễn không về nhà suốt đêm.
Ăn sáng xong, anh mới từ bên ngoài trở về.
“Sao không ăn thêm chút nữa?” Thẩm Nghiễn nhìn bữa sáng hầu như không động tới trên bàn, nhíu mày, “Em gầy quá, An An.”
Thẩm Nghiễn vừa lại gần.
Mùi tin tức tố xa lạ xộc vào khoang mũi tôi.
Tôi mới nhận ra, Thẩm Nghiễn vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.
Cổ áo chỉ che được một nửa vết hôn.
Nửa còn lại lộ ra ngoài không khí, như thể đang thầm tuyên bố với tôi.
Tôi không để lộ dấu vết gì mà lùi lại một bước.
“Em ăn no rồi.”
Thẩm Nghiễn có chút bất lực, nhưng cũng không nói gì, chỉ theo thói quen xoa đầu tôi.
“Được rồi! Nếu đói thì gọi dì Trương làm gì đó cho em ăn.”
“Anh lên ngủ một giấc, trưa ăn cơm không cần gọi anh.”
Tôi rũ mắt, “Vâng.”
Sự quan tâm này trong mắt người khác là biểu hiện của mối quan hệ tốt.
Nhưng tôi lại thấy mỉa mai.
Đợi khi không còn tiếng động.
Tôi xách vali lên lầu rồi rời đi.
Sẽ không có ai quan tâm đến tôi.
Bắt taxi đến địa chỉ mẹ tôi đưa.
Tôi đứng ngoài cánh cổng sắt, bên cạnh còn đặt một chiếc vali rất lớn.
Xác nhận lại địa chỉ xong, tôi mới giơ tay nhấn chuông cửa.
Một lát sau, cửa mở.
Không ai hỏi tôi là ai.
Trực tiếp dẫn tôi đi vào trong.
Đi một đoạn đường, mới đến nơi ở.
Quản gia đưa tôi lên một căn phòng ở tầng hai, “Hạ thiếu gia, đây là phòng của cậu. Bên cạnh cậu là phòng của thiếu gia, nếu không có chuyện gì, xin đừng làm phiền anh ấy.”
Tôi gật đầu.
“Vâng.”
Xem ra, vị người thừa kế nhà họ Tạ này không dễ chung sống.
Tôi thở dài một hơi.
Ở trên địa bàn của người ta, sau này phải sống cẩn thận, dè dặt.
Không ngờ, tôi nhanh chóng gặp được Tạ Cảnh.
Khi nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, tôi có một thoáng sững sờ.
Chẳng trách nhiều Omega chen chúc nhau muốn gả cho anh ta, tiền tài chiếm một phần, ngoại hình cũng chiếm một phần.
Đối phương ngồi trên xe lăn, nhận ra tôi đang nhìn mình thì nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Tôi chớp chớp mắt.
Đây là, bị… chán ghét sao?
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, tôi chủ động tiến lên chào hỏi.
“Chào Tạ tiên sinh, tôi tên là Hạ An, là Omega của anh.”
