NGHIÊM TỔNG MỖI ĐÊM ĐỀU ĐÓNG KỊCH VỚI NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 10

Hoạt động buổi sáng là chèo thuyền, nước hồ xanh đậm, vài chiếc thuyền nhỏ trôi trên mặt nước, như vài chiếc lá lười biếng.

Biến cố xảy ra rất đột ngột, thuyền của Lam Thanh Dữ không biết làm sao bị chao đảo, cả người cậu ấy rơi xuống nước, một tiếng tùm, nước b.ắ.n tung tóe.

Người cứu hộ còn chưa kịp phản ứng, một bóng người khác đã nhảy xuống, là Nghiêm Tự, hắn thậm chí còn chưa kịp cởi áo khoác, cứ thế lao thẳng xuống hồ.

Lăng Hàn đứng trên bờ, nhìn Nghiêm Tự nhanh chóng vớt được người lên. Lam Thanh Dữ ướt sũng, tóc bết vào trán, Nghiêm Tự kéo cậu lên bờ, bản thân cũng ướt như chuột lột.

Có người đưa khăn tắm tới, Nghiêm Tự nhận lấy, lau tóc, không nhìn Lam Thanh Dữ, chỉ nói một câu: “Sau này chú ý.”

Giọng nói lạnh như nước hồ.

Sau đó Nghiêm Tự quay người đi về phía phòng thay đồ, chiếc áo khoác ướt sũng dính chặt vào lưng rộng của hắn.

Lúc này vài đồng nghiệp bên cạnh tụm lại thì thầm: “Trời ơi, thể lực Nghiêm tổng ngon thật, tối qua về, vật lộn với tình nhân đến tận khuya, hôm nay còn có thể nhảy hồ cứu người ngay lập tức.”

“Xem ra tối qua chiến đấu kịch liệt lắm? Cậu nghe thấy à?”

“Ha ha, lúc đi vệ sinh nghe thấy.”

Lăng Hàn nghe thấy, lén lút nhìn chằm chằm khuôn mặt Lam Thanh Dữ. Khi những lời bàn tán đó vang lên, cậu rõ ràng thấy Lam Thanh Dữ để mặc nhân viên đắp chăn cho mình, nhưng biểu cảm lại lạnh đi, một sự lạnh lẽo thấu xương, như đột nhiên kết một lớp sương giá.

Cậu đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Tối qua Nghiêm Tự vội vã đưa Lam Thanh Dữ đi, rồi trở về lúc nửa đêm. Nghiêm Tự sau khi trở về, trút bỏ dục vọng không thể giải tỏa ở Lam Thanh Dữ lên người cậu, nhưng lại đau khổ gọi cái tên kia.

Lúc này, lớp sương giá đột ngột ngưng kết trên mặt Lam Thanh Dữ, không phải vì bị rơi xuống nước, mà là khi nghe thấy những lời bàn tán về việc Nghiêm Tự "qua đêm mặn nồng" với người khác, mới tức thì đóng băng.

Những mảnh ghép này trong đầu cậu ghép thành một bức tranh rõ ràng.

Xem ra… sau khi bị Nghiêm Tự đưa đi, Lam Thanh Dữ đã biết tất cả—

Đã biết sự chấp niệm gần như biến thái mà Nghiêm Tự dành cho cậu, đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không dám thừa nhận, chỉ có thể mượn thế thân để giải tỏa.

Đã biết những cơn giận vô cớ, những hành động mất kiểm soát của Nghiêm Tự, đều bắt nguồn từ đâu.

Đã biết việc Nghiêm Tự vội vàng rời đi cùng cậu, căn bản không phải vì “công việc quan trọng” gì, mà là một loại dục vọng chiếm hữu sắp sụp đổ, không thể nói ra.

Cho nên Lam Thanh Dữ hôm nay mới có bộ dạng như vậy. Cậu có lẽ không yêu Nghiêm Tự, nên tối qua đã từ chối Nghiêm Tự, nhưng cậu không thể chịu đựng—người miệng nói yêu mình, quay lưng lại đi ngủ với người khác.

Điều này giống như bạn có một chiếc áo, bạn không mặc, nhưng cũng không muốn thấy người khác mặc nó.

Đáng tiếc, điều Lam Thanh Dữ không biết là, Nghiêm Tự ngoài cậu ra, dường như cũng không thể “ngủ” với bất kỳ ai khác.

 

Sau khi team-building kết thúc, cuộc sống lại trở về quỹ đạo cũ.

Lăng Hàn vẫn được gọi đến văn phòng Nghiêm Tự, ở lại cùng hắn làm việc, chỉ là cậu vẫn như trước đây, ngồi ở đó, giống như chậu cây xanh trên bàn, là một vật trang trí.

Chiều hôm đó, Lam Thanh Dữ bước vào báo cáo công việc, cậu cầm tài liệu, đứng trước bàn làm việc, giọng điệu nhanh hơn bình thường nửa nhịp.

“Bản kế hoạch này,” Lam Thanh Dữ đặt tài liệu lên bàn, “Tôi thấy không được.”

Nghiêm Tự ngẩng đầu lên, “Chỗ nào không được?”

“Chỗ nào cũng không được.” Lam Thanh Dữ nói, “Ngân sách quá cao, chu kỳ quá dài, đội ngũ cũng phân bổ không đúng.”

Lăng Hàn ngồi trên ghế sofa, nhìn cảnh này. Nếu là người khác nói vậy, chắc chắn đã bị Nghiêm Tự đuổi ra ngoài từ lâu, nhưng Nghiêm Tự chỉ cười cười, cầm tài liệu lên lật xem vài trang.

“Vậy cậu nói phải sửa thế nào?”

“Làm lại, làm lại toàn bộ.”

Nghiêm Tự đặt tài liệu xuống, ngón tay gõ gõ trên bàn: “Cậu biết làm lại sẽ làm lỡ bao nhiêu thời gian không?”

“Biết.” Lam Thanh Dữ nhìn hắn, “Vậy thì sao?”

Văn phòng yên lặng một lúc, Lăng Hàn thấy khóe miệng Nghiêm Tự nhếch lên, đó không phải là biểu cảm tức giận, mà giống như… thích thú?

“Được.” Nghiêm Tự nói, “Cứ theo lời cậu, làm lại.”

Lam Thanh Dữ gật đầu, quay người đi thẳng. Đến cửa, cậu quay đầu lại nói thêm một câu: “Lần sau đừng gọi tôi đến thảo luận mấy cái kế hoạch rác rưởi này trong giờ làm việc.”

Cửa đóng lại, nụ cười trên mặt Nghiêm Tự vẫn chưa tắt, hắn cầm bút máy lên, xoay một vòng trên ngón tay, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Lăng Hàn cúi đầu nhìn mũi giày của mình, cậu đã nhìn ra rồi, Lam Thanh Dữ càng làm càn, Nghiêm Tự càng dung túng. Đây không phải là báo cáo công việc, đây là tình tứ, theo cách riêng của họ.

Và cậu, chỉ là một đạo cụ thúc đẩy cho cuộc tình ái của hai người họ mà thôi.

 

back top